Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1811: Trong Thần Tuyệt Sơn… nữ nhân điên! (1)

Hủy Diệt Kiền Oa.
Thứ đồ chơi này được xem như là con bài chưa lật của Bộ Phương.
Đương nhiên, sau này Bộ Phương vẫn còn có thể làm ra được càng nhiều thực khí tử vong hơn nữa, chủ yếu là mặc dù Hủy Diệt Kiền Oa có mạnh, nhưng bởi vì dung hợp với ý chí thiên đạo khiến cho uy lực của Hủy Diệt Kiền Oa ổn định trên cơ bản, khó có thể có càng nhiều không gian tiến bộ.
Cho dù sau này tu vi của Bộ Phương có nâng cao lên thì Hủy Diệt Kiền Oa cũng rất khó đạt được uy lực càng mạnh.
Vèo…
Sắc mặt của Bộ Phương hơi trắng bệch.
Lần trước thi triển tinh thần lực của Hủy Diệt Kiền Oa vẫn còn chưa khôi phục hoàn toàn, chủ yếu do khoảng thời gian này Bộ Phương đều đang không ngừng nghiên cứu nấu nướng, đặc biệt là thực phẩm hiến tế kia đã tiêu phí không ít tinh lực của hắn rồi, khiến cho tinh thần lực của hắn vẫn còn trong trạng thái thiếu hụt.
Bây giờ mạnh mẽ sử dụng Hủy Diệt Kiền Oa, đó là gánh nặng không nhỏ đối với hắn, thậm chí sẽ khiến cho Tinh Thần Hải bị hao tổn.
Cho nên, để Bộ Phương thi triển hủy Hủy Diệt Kiền Oa, hắn cự tuyệt.
Chẳng qua thì tên Tư Mã Văn kia dùng thân hóa kiếm, tu vi này đã đạt tới Tiểu Thánh đỉnh phong rồi.
Cho dù Bộ Phương có thi triển Hủy Diệt Kiền Oa thì cũng không nhất định có thể đánh chết hắn ta được, nhiều lắm chỉ kéo dài được một chút thời gian thôi.
Dù sao thì Bộ Phương cũng đã đồng ý với Lục Vĩ Hồ là phải bảo vệ Tiểu Hồ rồi.
Hủy Diệt Kiền Oa xoay tròn trong tay Bộ Phương.
Nhiệt khí cuộn trào mãnh liệt từ bên trong, sóng nhiệt cuồn cuộn đánh úp lại, hóa thành gợn sóng, thổi mái tóc của Bộ Phương bay phất phơ.
Ánh mắt của Bộ Phương ngưng lại, phía xa xa, một đạo kiếm quang đánh úp tới, mỗi nơi nó đi qua, tất cả đều vỡ nát.
Bộ Phương hít một hơi thật sâu.
Tinh Thần Lực trong đầu hắn nhanh chóng trôi qua như nước rơi vào biển lớn.
Ngay sau đó, ánh mắt hắn co rụt lại.
Hắn định vung Hủy Diệt Kiền Oa ra.
Chỉ có điều, ngay lúc Bộ Phương sắp ném Hủy Diệt Kiền Oa.
Động tác của hắn lập tức bị kiềm hãm lại.
Bởi vì Bộ Phương cảm nhận được một cỗ hơi thở quen thuộc.
Một con Hắc Cẩu sải bước chân xinh đẹp chậm rãi đi đến từ phía dưới, chỉ trong khoảnh khắc là đã xuất hiện trước mặt Bộ Phương.
Hắn nghiêng mắt nhìn Bộ Phương.
- Tên nhóc Bộ Phương… lại định thi triển thứ đồ chơi này? Tuy rằng thứ đồ này của ngươi mạnh mẽ đó, nhưng vẫn phải biết tiết chế.
- Nếu không… hại người hại mình.
Giọng nói ôn hòa mà tràn ngập từ tính của Cẩu gia đột nhiên vang vọng trong hư không.
Bộ Phương sửng sốt.
Động tác vốn muốn tung Hủy Diệt Kiền Oa ra của hắn cũng không khỏi thu lại.
- Hả? Cẩu gia?
Bộ Phương hơi sửng sốt.
Dường như hắn không hề phát hiện Cẩu gia lại xuất hiện ở đây.
- Không phải ngươi nói không đến Thần Tuyệt Sơn sao?
Bộ Phương nói với vẻ nghi hoặc.
Cẩu gia vẫn nghiêng mắt nhìn Bộ Phương như cũ:
- Hử… Cẩu gia ta đây không phải là sợ ngươi bị nữ nhân điên kia giữ lại sao? Cẩu gia tới để cứu ngươi đó.
Cẩu gia nói lời chính nghĩa.
Bộ Phương ngẩn ra.
Ngay lúc Bộ Phương đang nói chuyện với Cẩu gia.
Một hồi tiếng xé rách hư không dội lại.
Ngay sau đó, tiếng động của kiếm minh vang vọng không dứt, dường như cả hư không đều vỡ tung lên.
Ánh mắt của Bộ Phương co rụt lại.
- Chết đi!
Tư Mã Văn gầm lên đầy giận dữ, mục tiêu chỉ thẳng về phía Bộ Phương, về phần con chó mập trước mặt hắn, mặc dù nhìn có hơi quen mắt, nhưng cứ chém hết đi là được.
Dùng thân hóa kiếm, chém chết vạn vật!
Kiếm khí bức người không ngừng phát tiết ra.
Sắc mặt của Cửu Vĩ Hồ và Lục Vĩ Hồ đã thay đổi từ lâu.
Chẳng qua thì lúc Bộ Phương lấy Hủy Diệt Kiền Oa ra vẫn làm cho bọn họ hơi sửng sốt một chút.
Rất hiển nhiên, bọn họ có thể cảm nhận được sự khủng bố của Hủy Diệt Kiền Oa.
Chỉ có điều…
Càng làm cho bọn họ kinh ngạc hơn lại là thứ đã sải bước chân xinh đẹp hiện lên trong hư không kia… một con Hắc Cẩu mập.
Có hơi quen mắt, nhưng cũng không quá biết.
Lỗ máu trên cơ thể của Cửu Vĩ Hồ đang chậm rãi chữa trị, lực khôi phục thương thế của cảnh giới Tiểu Thánh rất mạnh.
Lục Vĩ Hồ cũng nhìn chằm chằm vào Cẩu gia, trong con ngươi màu vàng nhạt dường như hiện lên một tia không thể tin được.
- Tiểu Thánh của Minh Ngục Kiếm Ma Nhất Mạch?
Cẩu gia ngoái đầu nhìn lại, nhìn thấy Tư Mã Văn chém một kiếm tới, hắn dùng giọng nói ôn hòa mà tràn ngập từ tính thì thầm một câu.
Tư Mã Văn không biết Cẩu gia, ánh mắt hắn ta lạnh như băng, hắn dùng cơ thể hóa kiếm chém tới.
Trong mắt của Cẩu gia lập tức phát ra ánh sao.
Ngay sau đó.
Một tiếng chó sủa vang lên, minh khí khủng bố phát ra từ trên cơ thể hắn.
Thân hình hắn đột nhiên trở nên to lớn, trên cổ cũng hiện ra bóng dáng của một cái đầu, hắn há mồm rít gào.
Uy áp lập tức tản ra.
Hắn giơ móng vuốt nhanh nhẹn lên.
Hàng nghìn hàng vạn minh khí hội tụ lại, cuối cùng hóa thành móng vuốt thật lớn che lấp cả bầu trời.
Móng vuốt của hắn quét về phía Tư Mã Văn đang dùng thân hóa kiếm chém tới kia.
Cẩu gia bày ra tu vi khiến cho Tư Mã Văn cả kinh trong lòng, dường như hắn có hơi quen thuộc, chẳng qua cũng không nghĩ nhiều, hắn vẫn chém xuống một kiếm.
Tốc độ càng lúc càng nhanh, hóa thành quang hoa màu vàng rực.
Rầm!!!
Móng vuốt chó vỗ lên phía trên quang hoa vàng rực rồi đột nhiên nổ tung.
Phía xa xa.
Lục Vĩ Hồ hít một ngụm khí lạnh thật sâu, trong ánh mắt nàng tràn đầy vẻ tôn kính!
Vẻ mặt của Cửu Vĩ Hồ vô cùng kỳ quái, đến bây giờ rồi, nếu hắn còn không nhận ra thân phận của con Hắc Cẩu béo kia thì cũng đã uổng phí danh tiếng Thánh Thú trong Địa Ngục của hắn rồi!
- Vậy mà lại là… con chó kia?! Thương thế của hắn đã khôi phục rồi sao?
Lục Vĩ Hồ nỉ non:
- Con chó này… sao hắn ta lại dám chạy đến Thần Tuyệt Sơn chứ?
Hiển nhiên hai con hồ ly bọn họ đã nhận ra thân phận của Cẩu gia.
Rầm!
Tiếng nổ vang vọng khắp không gian.
Nổ tung.
Thân hình Tư Mã Văn bay ngược ra sau, tựa như một viên đạn pháo mà đập vào bên trong Thần Tuyệt Sơn.
Dẫn tới Thần Tuyệt Sơn chấn động một hồi.
Cẩu gia đứng ngạo nghễ trên hư không, thân hình trở nên khổng lồ, cả người hắn dường như đều đang được Địa Ngục Hỏa đen kịt thiêu đốt.
Ngọn lửa đốt cháy, cả hư không đang vặn vẹo không ngừng.
Tư Mã Văn xoay người đứng dậy, đá vụn rơi xuống ào ạt, trong đôi mắt hắn ta hiện lên vẻ kinh nghi.
Hắn ta ngẩng đầu lên, cầm trường kiếm màu bạc trong tay, mang theo vẻ không thể tin được mà nhìn Cẩu gia trên hư không.
- Ngươi… ngươi là con Địa Ngục Khuyển kia?!
Tư Mã Văn hít một ngụm khí lạnh.
Lúc trước hắn đã từng nói, trong Địa Ngục có năm tên không thể chọc vào, con chó này chính là một trong năm người đó.
Có thế nào hắn ta cũng không nghĩ đến, vậy mà con chó này lại xuất hiện ở đây!
Không phải nói con chó này đã bị cấp tối cao của Minh Khư đánh bị thương mà chạy trốn rồi sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận