Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1136: Hình như chúng ta hơi phách lối rồi đúng không? (2)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Ngọc Hằng Thánh Sư quay người chắp tay, trong khuôn mặt bình tĩnh cũng có hiện lên vẻ bi thương.
- Lưu Ly, ngươi an tâm đi, bản tôn giúp ngươi báo thù.
...
Thao Thiết Cốc.
Thiên Cơ Thánh Nữ đang ngồi ở bên trong một cái tửu lâu chầm chậm uống rượu. Tay nắm ly rượu đột nhiên run lên, rượu từ trong đó chập chờn tràn ra đổ đầy bàn.
- Vì sao trong lòng ta lại hụt hẫng như vậy ... chuyện gì đã xảy ra?
Thiên Cơ thánh nữ có chút mê mang, trong ánh mắt của nàng tựa hồ có ngàn vì sao đang chuyển động, ngay sau đó, tay nàng niết ấn ký, bắt đầu suy diễn.
Chỉ là suy diễn xong, trong lòng nàng bao phủ bi thương vô hạn.
Kết quả suy diễn khiến cả người nàng ngẩn ngơ ngồi nguyên tại chỗ.
- Mạc bà bà... đi rồi?
Mạc bà bà bình thường coi nàng như cháu gái ruột cứ như vậy chết rồi?
Trong đôi mắt tuyệt mỹ của Thiên Cơ Thánh Nữ ngân ngấn nước mắt, trong nội tâm tràn ngập bi thương. Nàng mạnh mẽ đứng lên, nàng cảm thấy nàng nhất định phải quay trở về trong Thiên Cơ Thánh Địa.
Nhưng mà mới đi vài bước, nàng lại phát hiện có một thân ảnh lười biếng nghiêng dựa vào cửa ra vào, tay cầm ống trúc đựng rượu, cái mũi phồng lên chặn đường của nàng.
- Mạc Lưu Cơ... Ngươi có ý gì? Ta phải về thánh địa.
Ánh mắt Thiên Cơ Thánh Nữ ngưng trệ, lạnh giọng nói.
Nhưng mà vượt qua ngoài dự liệu của nàng, Mạc Lưu Cơ không nhường đường mà thương cảm quay đầu nhìn về phía thánh nữ:
- Thánh nữ điện hạ, Mạc bà bà bỏ mình rồi sao?
Mạc Lưu Cơ có chút sầu não, nâng chén giải sầu.
- Nếu như là ta đây, càng không thể để cho ngài rời khỏi Thao Thiết Cốc. Bởi vì Mạc bà bà dặn dò ta, nhất định phải bắt ngài ở lại Thao Thiết Cốc, chỉ có Bộ lão bản mới có thể giúp ngài khống chế Tinh La Thiên Bàn.
- Thánh nữ điện hạ khống chế được Tinh La Thiên Bàn chính là tâm nguyện duy nhất của Mạc bà bà, cho nên ta không thể để cho ngài rời khỏi đây.
Mạc Lưu Cơ nói.
Thiên Cơ Thánh Nữ ngẩn ngơ lui về phía sau mấy bước, ngồi ở trên mặt ghế.
...
Minh Khư Địa Ngục.
Phía trên bầu trời đen kịt, có áp lực khiến trái tim người ta co rút.
Có âm thanh nổ vang kịch liệt vang vọng, mặt đất rung động lắc lư.
Bộ Phương mặt không biểu tình, nơi bước chân của hắn đột nhiên vỡ nát, không ngừng nổ tung, đá vụn bay tứ tung.
Rống!
Một tiếng thú rống to lớn vang vọng.
Khoảnh khắc tiếp theo, mặt đất dưới chân Bộ Phương nứt ra, một con linh thú khổng lồ mở ra cái miệng bốn nhánh, lao thẳng cắn xuống Bộ Phương.
Hàm răng bén nhọn rậm rạp chằng chịt khiến người nhìn đều cảm thấy sởn hết cả gai ốc.
Tròng mắt Tiểu U đen nhánh, cánh tay thanh tú đưa lên, bên trên có minh khí lượn lờ.
- Nguy hiểm ở Minh Khư Địa Ngục chính là tới từ những con hung thú huynh không biết lúc nào sẽ chạy đến, những con hung thú này tính công kích cực kỳ....
Tiểu U nói ra. Bỗng nhiên, ánh mắt nàng ngẩn ngơ.
Nàng vốn có ý định ra tay ngay lập tức cứng ngắc tại chỗ.
Một tiếng rồng gầm to lớn vang lên, uy áp bộc phát, nhiệt độ mãnh liệt tăng vọt lên.
Thiên Địa Huyền Hỏa lập loè hiện ra, hóa thành một đầu Hỏa Long tại xung quanh thân thể Bộ Phương.
Một thanh Long Cốt Thái Đao màu vàng kim xuất hiện ở trong tay Bộ Phương, Long Cốt Thái Đao biến hóa thành thanh đao cực lớn bị Bộ Phương khiêng trên vai.
Cái con hung thú kia há to mồm tập kích Bộ Phương nhưng lại nháy mắt bị một cỗ Long Uy áp chế không thể động đậy.
Sau đó, một đao chém xuống.
Hung thú bị chém làm hai nửa, máu tươi tràn ra.
- Đây là nguy hiểm mà muội nói à?
Bộ Phương khiêng đao, mặt không biểu tình ngẩng đầu nhìn về phía Tiểu U ở xa xa.
Cặp môi đỏ mọng của Tiểu U giật giật, nhàn nhạt hừ một tiếng, nghiêng đầu nhìn qua.
- Ồ? Chất thịt linh thú này cũng không tồi nha.
Bộ Phương xoay chuyển ánh mắt rơi vào phía trên linh thú bị chém làm hai nửa.
Khoảnh khắc tiếp theo, Thái Đao trở nên nhỏ hơn và xoay tròn trong tay hắn.
Hai mảng thịt linh thú trắng nõn tung bay lên.
Lơ lửng tại trên bàn tay Bộ Phương. Trên bàn tay Bộ Phương có hỏa diễm lượn lờ, quấn chặt lấy hai khối thịt linh thú.
Xuy xuy...
Độ ấm đột nhiên tăng lên, ngọn lửa kia hóa thành con rồng chạy trên thịt linh thú, linh khí thẩm thấu vào bên trong thịt con linh thú này.
Da thịt của linh thú có vẻ cứng rắn lập tức mềm ra. Đôi mắt Bộ Phương sáng ngời.
Ở bên trong túi không gian hệ thống nổi lên từng lọ gia vị.
Dưới sự kiểm soát ý niệm của Bộ Phương, những gia vị này được lập tức bỏ ra.
Chỉ chốc lát sau, hai khối thịt linh thú bị nướng đỏ lên, tản mát ra mùi thịt nồng đậm...
- Ăn không?
Bộ Phương nhìn về phía Tiểu U.
Tiểu U mặt không biểu tình nhìn hắn rồi lại nhìn một chút Cự Thú bị chém làm hai nửa, không khỏi nheo miệng.
Linh thú này tuy rằng ở địa ngục không phải rất mạnh, nhưng cũng là linh thú tương đương với cảnh giới ngũ bậc Hồn Thê, làm sao lại có thể bị làm thành thịt nướng rồi?
- Muốn...
Tiểu U nghĩ nghĩ, vẫn cảm thấy nên nhấm nháp một chút, dù sao mùi thơm kia nồng đậm tràn ngập trong không khí.
Sau đó, hai người mỗi người gắp một miếng thịt nướng, vừa ăn vừa đi về phía sông Hoàng Tuyền.
- Chúng ta như vậy có phải hơi phách lối rồi không?
Bộ Phương ăn miệng chảy đầy mỡ, nghiêng đầu nói với Tiểu U.
- Huynh từng có ý định khiêm tốn à?... Không sao đâu, Có Minh Vương đại nhân ở đây, phách lối một chút không sao đâu.
Tiểu U cắn một miếng thịt, dầu vàng bắn ra, hơi nóng bốc lên từ miếng thịt, có mùi thơm phức.
Ầm ầm!
Bỗng nhiên bên tai vang vọng tiếng gầm của dòng sông mãnh liệt chảy xiết.
Hơi nước khổng lồ bốc ra từ bề mặt dòng sông.
Trước mặt Bộ Phương và Tiểu U, một dòng sông khổng lồ màu máu hiện ra!
Đến Sông Hoàng Tuyền rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận