Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1888: Ăn một nồi của lão Bộ ta!! (2)

Notice: Undefined offset: 211
Cô nhóc này, ăn nhiều Bạo Liệt Ngưu Hoàn như vậy mà đã đột phá rồi.
Hắn động tâm thần một cái.
Lại có mấy viên Bạo Liệt Ngưu Hoàn phóng vụt ra.
Tiểu Hồ hé miệng, nàng không từ chối mà nuốt hết xuống.
Phía xa xa.
Vị cường giả Tiểu Thánh kia hít một ngụm khí lạnh.
Thủ hạ Bán Thánh của hắn ta lại bị giết chết trong nháy mắt như vậy sao?!
Điều này sao có thể!
Tên tiểu tử kia có cường hãn như vậy không chứ?!
Địch Thái Giới Chủ nhìn thấy Bộ Phương lại giết chết Bán Thánh trong chớp mắt, trong lòng hắn ta lập tức trở nên hưng phấn.
Thái đao trong tay hắn ta quét ngang ra, càng đánh càng hăng, vốn là hắn ta bị đè xuống đánh, bây giờ lại đánh đến mức vô cùng dũng mãnh.
Một vị Bán Thánh khác bị Tiểu Bạch cuốn lấy cũng hết sức kinh hãi.
Hắn ta bị Tiểu Bạch đánh một quyền tựa như quạt hương bồ lên trên đầu, nơi đó bị đánh đến mức trực tiếp nổ tung!
Máu tươi dâng lên, vị Bán Thánh kia kéo giãn ra một khoảng cách trên không trung.
Mà Tiểu Bạch thì lại không khoan nhượng, hai cánh kim loại phía sau lưng hắn bỗng nhiên vỗ một cái.
Thân hình hắn lập tức quét ngang.
Cầm Chiến Thần côn trong tay, hắn đột nhiên đâm xuyên vào trên bụng của vị cường giả Bán Thánh kia.
Tròng mắt của vị Bán Thánh kia trừng lớn, máu tươi trong miệng trào ra, hắn ta bị áp bách mà gào thét xuống từ trong hư không, liên tục va chạm với cơ thể của mấy vị cường giả Chân Thần Cảnh cửu tinh, khiến cho bọn họ cũng nổ tung ào ào.
Hai cánh kim loại sau lưng Tiểu Bạch vỗ một cái, đánh cho tên đó máu tươi đầm đìa.
Vị cường giả Bán Thánh kia có hơi kinh sợ.
Đây thật sự là một con rối sao?
Ngoại trừ Minh Khôi Nhất Mạch của Minh Ngục ra, trên thế gian lại còn có con rối cường hãn đến cỡ này nữa sao?!
Chỉ có điều, không giống với con rối của Minh Khôi Nhất Mạch, dường như con rối này cũng không phải được luyện chế thành từ thi thể của cường giả thượng cổ gì cả.
Đôi mắt máy móc của Tiểu Bạch lóe ra quang hoa lóng lánh.
Ngay sau đó.
Chiến Thần côn rơi vào trong tay hắn.
Rầm!!
Điện quang phụt ra nở rộ hàng nghìn hàng vạn quang hoa.
Vô số lôi đình giáng xuống, quấn quanh phía trên cơ thể Tiểu Bạch.
Sau đó, Chiến Thần côn của Tiểu Bạch chỉ về phía cường giả Bán Thánh ở xa xa kia.
Cường giả Bán Thánh rống to một tiếng, minh khí khắp người xông lên tận trời, hóa thành một đạo đao khí dữ tợn.
- Nhất côn kình thiên!!
Tiếng nói máy móc đầy lạnh lẽo của Tiểu Bạch vang vọng khắp hư không.
Ngay sau đó, cây côn đột nhiên hóa thành một thanh trường côn to lớn che lấp cả đất trời.
Bên trên thanh trường côn kia có ngọn lửa đang thiêu đốt, lôi đình quấn quanh.
Đột nhiên đập xuống.
Va chạm ầm ầm với công kích của vị cường giả Bán Thánh kia.
Rầm!!
Trong nháy mắt.
Đao khí của vị cường giả Bán Thánh đó vỡ tan, lôi hỏa chấn động dưới một côn này.
Ngay lập tức, vị Bán Thánh kia… hóa thành tro bụi.
Lại một vị Bán Thánh nữa ngã xuống.
Những Chân Thần Cảnh cửu tinh khác ở đây cũng hít một ngụm khí lạnh, bọn họ đều cảm thấy cả người phát lạnh.
Tâm thần của cường giả Tiểu Thánh ở phía xa xa kia cũng run lên, hắn ta không dám tin.
Bị Bộ Phương giết chết một vị Bán Thánh thì thôi đi.
Sao một con rối cũng có thể giết một vị Bán Thánh cơ chứ?!
Thế nào mà đám người của Tiên Trù Giới này không giống với tưởng tượng của bọn họ một chút nào hết vậy?
Địch Thái Giới Chủ đã thông suốt được suy nghĩ trong lòng, hắn ta cười ha ha, ánh đao buông xuống từ phía chân trời, dường như cả hư không loạn lưu đều vỡ tan tành.
Nắm giữ chiến cuộc, bức bách Tiểu Thánh Minh Trù không ngừng lui về phía sau.
Liên tiếp có hai vị Bán Thánh ngã xuống.
Cường giả Thực Thần Cảnh còn lại thì đều mang cảm xúc kinh hãi.
Trong lòng bọn họ sinh ra sự sợ hãi, chiến ý cũng sụt giảm.
Sao còn dám tiếp tục chiến đấu nữa.
Vốn là đến bắt sống đám người này, kết quả lại chết hết vô số.
Mặc kệ là bọn họ, hay là một đám người đang xem trận đấu ở phía xa xa kia, tất cả đều hít một ngụm khí lạnh.
Dường như sự mạnh mẽ của mấy cường giả ở Tiên Trù Giới này đã có hơi vượt ra ngoài dự liệu của bọn họ…
Dương Chính siết chặt nắm tay.
Hắn ta đã cảm nhận được sự khó khăn của nhiệm vụ rồi.
Muốn bắt sống được bốn người này, độ khó không nhỏ.
Người thanh niên ôm một con Tiểu Hồ Ly, cộng với con rối kia, còn có Địch Thái Giới Chủ…
Cực kỳ khó giải quyết, có thể sẽ phải gây ra thương vong nghiêm trọng.
Bây giờ… chỉ có thể ký thác hy vọng có thể đánh trọng thương đám người này lên trên người của Ảnh Ma Nhất Mạch thôi, như vậy bọn họ mới có cơ hội làm ngư ông đắc lợi được.
Tiếng rầm vang truyền ra khắp không gian.
Vô số người bắt đầu chạy trốn.
Chiến ý của bọn họ đã bị đánh vỡ hoàn toàn rồi.
Bọn họ điên cuồng tẩu thoát.
Vị Tiểu Thánh kia một bên vừa chống lại công kích của Địch Thái Giới Chủ, một bên lại quát lớn không ngừng.
- Đứng lại hết cho ta! Ai lui giết không tha!!
Nhưng mặc kệ hắn ta có gào thét như thế nào đi nữa thì đám cường giả đã rối loạn tâm tình kia cũng không dừng lại, bọn họ điên cuồng đạp hư không chạy đi.
Có người không chạy kịp mà bị hư không loạn lưu cuốn vào bên trong, trong nháy mắt đã bị cắn nuốt đến cả xương cốt cũng không còn.
Tiểu Thánh rống giận.
Đôi mắt hắn ta như muốn nứt ra mà nhìn về phía Bộ Phương.
Nhiệm vụ lần này thất bại rồi.
Hắn ta đã thề hẹn, bảo đảm son sắt, kết quả lại gặp phải miếng sắt cứng này.
Tất cả đều là do tên thanh niên kia.
Mặc kệ là Hồ Ly đáng sợ hay là con rối dọa người đó, tất cả đều là vì tên thanh niên kia…
Tên thanh niên này phải chết.
Ánh mắt của Tiểu Thánh lạnh lùng, sát ý mãnh liệt.
Ngay sau đó, hắn ta thét dài một tiếng, một dải lụa đen vô tận hội tụ lại.
Đánh lui Địch Thái Giới Chủ trong một chiêu rồi chém giết về phía Bộ Phương.
Hư không đột nhiên bị xé ra.
Trong phút chốc, vị Tiểu Thánh kia cuốn theo minh khí đáng sợ và uy áp vô tận xông tới gần!
Thiên địa đều là một mảnh tối đen u ám!
- Chết đi!!
Bộ Phương ôm Tiểu Hồ, nàng sợ hãi mà run lên trong lòng hắn.
Ánh mắt Bộ Phương ngưng lại, hắn nhìn Tiểu Thánh đang tập sát đến mà hít sâu một hơi.
Hắn động tâm thần một cái.
Phong Thần Giáo bắt đầu phụt ra từ trong tay hắn.
Rầm rầm!
Bên trong minh khí tối đen.
Có xiềng xích lạnh như băng quét ngang hư không mà đánh về phía Bộ Phương!
Muốn xuyên thủng Bộ Phương, phong bế hắn lại hoàn toàn!
Chân Bộ Phương đạp trên hư không, hắn chậm rãi lui về phía sau.
Đôi mắt hắn cứng lại.
Sau đó, áo choàng lông vũ đột nhiên bộc phát ra ánh lửa tận trời, hóa thành màu đỏ sậm, phía sau lưng giang rộng hai cánh ngập lửa, hỏa vũ bay tán loạn.
- Phong Thần Giáo… nổ!
Quang hoa màu trắng lóng lánh lập tức nở rộ ra!
Trong nháy mắt, quang hoa màu trắng đã bao phủ cả tên Tiểu Thánh kia.
Bộ Phương động tâm thần một cái, Tiểu Hồ Ly lẻn lên trên vai của hắn, níu chặt lấy áo choàng lông vũ.
Huyền Vũ Oa xuất hiện trong tay Bộ Phương.
Huyền Vũ Oa đột nhiên biến lớn lên, tựa như muốn che trời lấp đất.
Ngay sau đó.
Bạch quang tán đi.
Hắn ném một nồi về phía Tiểu Thánh kia.
- Hắc Oa trấn Càn Khôn! Ăn một nồi của lão Bộ ta đây!
Bạn cần đăng nhập để bình luận