Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1059: Ngươi đừng nói chuyện (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Ánh mắt của bóng người kia đột nhiên di chuyển, rơi vào trên người Bộ Phương.
Yến Vũ trên mặt đất vẫn đang điên cuồng gầm thét, đôi mắt toát ra vẻ điên cuồng, mặt mùi tràn đầy dữ tợn, oán hận.
Không sai, hắn oán hận Bộ Phương, tất cả là vì Bộ Phương nên mọi chuyện mới trở nên như bây giờ. Nếu như trận trù đấu này chiến thắng, thì hắn có thể an toàn rời khỏi chỗ này, tất cả là vị tên tiểu tử kia!
Yến Vũ hận Bộ Phương đến nghiến răng nghiến lợi, quan trọng nhất là… Bộ Phương còn cướp mất Ảnh Trảm Đao của hắn.
Ảnh Trảm Đao là thanh Danh Đao hắn trăm cay nghìn đắng mới có được, dựa vào Ảnh Trảm Đao hắn mới có thể trụ trên vị trí đầu tiên của bảng thiết bia trù lâu như vậy.
Bây giờ Bộ Phương kia lại dám cướp đi Danh Đao của hắn!
Cho nên ngay lúc này, hắn điên cuồng gầm thét, bóng người kia phải cứu hắn, cũng phải giúp hắn đoạt lại Ảnh Trảm Đao. Hơn nữa còn phải xử lý tên đầu bếp nhỏ nhoi kia!
Thân phận của quang ảnh kia hắn biết, là Thánh Sư của Thánh Địa Ngọc Hằng, đó là vị trí gần với Thánh Chủ.
Tu vi của Thánh Sư, tuyệt đối vượt qua tất cả những gì mà mọi người có thể tưởng tượng được.
Yến Vũ tin tưởng, không người nào dám chống lại lời nói của Thánh Sư, Sở Trường Sinh cho dù là đại trưởng lão của Thao Thiết Cốc cũng biết rõ thân phận của Thánh Sứ lớn như thế nào.
Một Thánh Địa, Một vị Thánh Sứ, một vị Thánh Chủ.
Thánh Sứ chỉ sau Thánh Chủ, Thánh Chủ bế quan tiềm tu. Rất nhiều đại sự ở Thánh Địa đều do Thánh Sứ giải quyết.
Giống Tử Tôn của Thánh Địa Thiên Tuyền, tuy tu vi vô cùng mạnh nhưng hắn vẫn không phải Thánh Sứ. Cho nên có thể tưởng tượng được vị Thánh Sứ này có sức mạnh cường đại cỡ nào.
Mà giờ khắc này, quang ảnh của Thánh Sứ kia đang lơ lửng bên trong Thao Thiết Cốc.
Bóng người kia nhìn chằm chằm Bộ Phương.
Sở Trường Sinh có cảm giác hô hấp của mình giống như muốn tạm dừng, vô cùng khó chịu.
Tuy đây chỉ là một quang ảnh mà thôi, nhưng thực lực đã sớm vượt qua cảnh giới của của Sở Trường Sinh.
- Lời Yến Vũ nói… là thật hay không? Đã như vậy thì ngươi dao Danh Đao ra đi, nếu không, phải chết!
Bóng người kia nói ra, âm thanh quanh quẩn khắp nơi.
Mặt mũi Yến Vũ tràn đầy dữ tợn, điên cuồng gào thét.
Mặt Sở Trường Sinh cứng ngắc, kinh sợ không thôi.
Bộ Phương nhàn nhạt liếc nhìn, trong tay nắm lấy Ảnh Trảm Đao thuộc về Yến Vũ, nghiêng đầu nhìn bóng người đang ở trên không trung một chút, sau đó…
Loảng xoảng một tiếng.
Ảnh Trảm Đao được cất vào bên trong tủ đao pha lê của Bộ Phương.
Trận pháp lóe lên, ngay sau đó tủ đao pha lê nhanh chóng chìm xuống dưới trận pháp.
- Muốn lấy lại Ảnh Trảm Đao… Có thể thôi, nhưng hắn phải dùng trù nghệ chiến thắng ta. Nếu muốn cứng rắn cướp đoạt lại như thế… vậy thì không có cửa.
Mặt Bộ Phương không có biểu cảm gì nhìn bóng người kia rồi nói ra.
Sắc mặt Sở Trường Sinh nhất thời biến động, hắn không ngờ được Bộ Phương lại nói ra câu này.
Bộ Phương không sợ chết à?
Đây chính là Thánh Sứ của Thánh Địa Ngọc Hằng đấy, muốn giết hắn chỉ đơn giản như giết một con ruồi!
- Một tiểu tử ngông cuồng. Bao nhiêu năm như vậy rồi vẫn chưa có ai dám nói chuyện với bổn Tôn như vậy.
Bóng người kia vẫn nhàn nhạt nhìn Bộ Phương, mở miệng nói.
- Nhưng Yến Vũ là người của Thánh Địa Ngọc Hằng ta, Ảnh Trảm Đao đương nhiên cũng thuộc về Thánh Địa Ngọc Hằng. Bổn Tôn đoạt lại thì làm sao?
Bóng người kia nói ra.
Ngay sau đó.
Bóng người kia như vọt hư không, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Bộ Phương.
Uy áp khủng bố ép tới, Diện Vương Quán lung lay như sắp đỏ.
Mọi người xung quanh đều vô cùng sợ hãi, ai cũng không ngờ tới sẽ xuất hiện chuyện như thế này.
Sở Trường Sinh muốn giết Yến Vũ, mà Yến Vũ lại có một cường đại như vậy bảo vệ.
Bóng người kia vô cùng cuồng vọng, dường như đại trưởng lão cũng không dám nhúc nhích.
Có thể làm cho đại trưởng lão đại năng cũng không dám động, vậy rốt cuộc lai lịch của người kia là như thế nào?
Tiểu U mở rộng miệng, môi đỏ ục ục bởi vì ăn quá nhiều ớt chỉ thiên.
Tiểu Nha và Tiểu Hoa cũng như vậy, hai tiểu nha đầu này hiếu kỳ nhìn người kia.
Minh Vương Nhĩ Cáp vẫn u buồn che nửa khuôn mặt, nhàn nhạt nhìn bóng người kia, khe khẽ thở dài một hơi.
Tròng mắt xám của Tiểu Bạch di chuyển, âm vang một tiếng, Chiến Thần Côn in dấu đỏ nhất thời chạy như bay ra, nắm trong tay. Trên trán và lưng hắn có một vết loang sắc nhọn.
Tròng mắt xám có hạt tròn màu đen đang chuyển động.
Ngay sau đó, đôi cánh kim loại đằng sau nhấc lên.
Bóng người kia như ép lấy Bộ Phương, uy áp khủng bố khuếch tán ra làm cho cả Diện Vương Quán đều rung động, như không chịu nổi gánh nặng.
Uy áp này thật đáng sợ, không ít người đều lùi lại, có người còn trực tiếp quỳ át xuống xúc động.
Mà Bộ Phương vì có hệ thống nên không bị ảnh hưởng nhiều vì uy áp này, cho nên mặt vẫn không hề có biểu tình gì.
Điều đó rơi vào mắt tất cả mọi người ở đó, ai cũng toát ra vẻ kính nể. Cái tư thái không kiêu ngạo, không tự ti đó, quả nhiên không hổ là Bộ Phương.
Bỗng nhiên.
Chiến Thần Côn in dấu đỏ quét ngang qua, trong nháy mắt đập nát up áp xung quanh bóng người đó.
Đầu bóng người kia bị đánh vỡ nứt ra, nhưng uy áp không thu lại, bóng người từ từ mờ ảo. Ngay sau đó, nó xuất hiện trên bầu trời xa xa, toàn thân nở rộ ánh sáng, không bị hư hại gì.
- Xem ra… ngươi không có ý định giao Ảnh Trảm Đao của Thánh Địa Ngọc Hằng ra. Đã vậy… thì đi chết đi.
Bóng ngươi giống như không kiên nhẫn được nữa, âm thanh lạnh như băng tràn ngập trong không trung.
Tròng mắt xám của Tiểu Bạch lóe lên, ngay sau đó Chiến Thần Côn lại hướng về phía người trên không trung.
Chiến Thần Côn phi tốc, giống như muốn xuyên thủng bóng người kia trong nháy mắt.
Nhưng mà, người kia lại hơi hơi duỗi tay ra, giống như có tay áo dài rủ xuống, một ngón tay dừng bên trên Chiến Thần Côn, làm nó không tiến tiếp được nữa.
Cái này…
Rất nhiều người đều như hít vào một hơi lạnh.
Quả nhiên, không hổ là có thể tản ra được uy áp đáng sợ như vậy, hơn nữa còn làm cho đại trưởng lão kiêng kị. Có thể ngăn chặn được một côn của Tiểu Bạch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận