Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1689: Tiểu U xâm nhập (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Hạt giống Tiên Thụ bị cướp đi rồi?!
Bị đoạt đi trước mắt bao người…
Biến cố này xảy ra rất đột ngột khiến cho mọi người đều không trở tay kịp.
Mộng Kỳ thành chủ và Ngưu thành chủ bị đánh bay, sắc mặt họ trở nên trắng bệch, bọn họ biết người ra tay cướp đồ là ai, chính là Phong Quan Trường.
Tu vi của Phong Quan Trường quá mạnh mẽ, hai người bọn họ không ngăn hắn ta được.
Nhưng có thế nào bọn họ cũng không nghĩ đến vậy mà Phong Quan Trường lại mất trí tới mức độ này rồi, hắn thật sự chống lại Tiên Trù Giới, còn trợ giúp Minh Trù Hắc Ám cướp hạt giống Tiên Thụ đi.
Sao lại có người như vậy trên đời chứ!
Mộng Kỳ lập tức tức giận đến mức trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ phẫn nộ.
Rầm!
Hư không tựa như muốn nổ tung ra.
Trong khoảnh khắc, thân hình Địch Thái Giới Chủ xuất hiện phía trước đống đổ nát của Tiên Thụ đã bị chém thành hai nửa kia.
Hắn nhìn đống đổ nát của Tiên Thụ rỗng tuếch, trên mặt cũng toát ra vẻ tức giận.
- Đám Minh Trù Hắc Ám các ngươi… Thật đúng là đê tiện!
Địch Thái Giới Chủ lạnh lùng mà nói, ánh mắt lạnh như băng của hắn nhìn thẳng vào Mạc Tu.
Trong hư không còn có dao động đang âm thầm khuếch tán ra.
Chân khí quấn quanh trên tay Địch Thái Giới Chủ, hắn lật tay đánh một quyền vào không trung, muốn xé rách cả hư không này ra.
Ngay sau đó, hư không lập tức bị kéo thành một lỗ hổng.
Cơ thể của Địch Thái Giới Chủ bay nhanh như gió chui vào bên trong, đuổi theo bóng dáng của Phong Quan Trường.
Không thể đánh mất hạt giống Tiên Thụ được, nhất định phải tìm nó về!
Đã không có hạt giống Tiên Thụ, cả Tiên Trù Giới đều hoàn toàn rơi vào tĩnh mịch, không có bất kỳ cơ hội nào có thể khôi phục lại cả.
Là Giới Chủ của Tiên Trù Giới, Địch Thái tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra.
Hắn ngây ngô cho rằng sau khi Mạc Tu bại trận ở trù đấu thì sẽ ngoan ngoãn rời đi.
Nhưng lại không ngờ tới người của Minh Trù Hắc Ám lại đê tiện như thế, không biết xấu hổ đến độ này!
Thật sự là Địch Thái Giới Chủ và người của Minh Trù Hắc Ám qua lại với nhau quá ít.
Chịu thiệt cũng là vì quá ngây thơ.
Mạc Tu quay đầu nhìn thoáng qua Minh Trù ở phía sau, người đó gật gật đầu.
Cơ thể của Minh Trù kia uốn éo, hắn cũng xé mở hư không rồi bỏ chạy.
Đôi mắt Cẩu gia nhíu lại, chẳng qua thì còn chưa động đậy là đã bị hơi thở đáng sợ trên người Mạc Tu vây xung quanh.
- Đối thủ của các hạ là ta… đây là ân oán giữa Minh Trù Hắc Ám Giới và Tiên Trù Giới, các hạ thân là cường giả của Địa Ngục, cần gì phải tham dự vào chứ?
Không biết từ khi nào mà trong tay Mạc Tu xuất hiện một viên bảo thạch huyết sắc, sau khi bóp nát nó, quang hoa huyết sắc lập tức lan tràn ra ngoài.
Ngay lập tức trận pháp bao phủ khắp toàn trường.
Tất cả Tiên Trù đều ồ lên đầy hoảng sợ mà nhìn trận pháp huyết sắc kia.
Trận pháp này khuếch tán ra khiến cho bọn họ cảm thấy sợ run cả người!
Bởi vì từ trong trận pháp này, bọn họ cảm nhận được một cỗ sức mạnh phong tỏa cường đại.
Bộ Phương nhíu mày, thua rồi còn không chịu nhận?
Người như thế là đáng khinh nhất, nói chuyện thối như đánh rắm vậy.
Bộ Phương nhếch khóe môi, sắc mặt hắn cũng không dễ nhìn lắm.
Hạt giống Tiên Thụ mất rồi, chẳng phải hệ thống nhiệm vụ của hắn sẽ không hoàn thành được rồi sao?
Vốn là chuyện ván đã đóng thuyền, kết quả đám Minh Trù Hắc Ám này lại ra đòn như vậy.
Tất cả Tiên Trù đều tụ tập qua một bên, biến cố bất ngờ này làm cho tâm lý bọn họ rơi xuống đáy.
Mạc Tu rất bình tĩnh.
Hắn bắt chéo tay, bước đi bên trong trận pháp, có trận pháp huyết sắc ở đó, đám người này sẽ không đột phá ra được đâu.
Đương nhiên, mục đích chủ yếu của hắn vẫn là kéo chân con Hắc Cẩu của Địa Ngục kia, chỉ cần con chó kia không ra tay thì tất cả đều dễ làm.
Nếu không có con chó kia, hạt giống Tiên Thụ đã thuộc về bọn họ từ lâu rồi, làm gì còn có nhiều chuyện như vậy nữa.
Trù đấu chỉ là ngoài ý muốn thôi, bị linh phong… cũng là ngoài ý muốn.
- Tuy rằng Địa Ngục Khuyển có mạnh, nhưng trận pháp này chính là đến từ tay thánh của Minh Ngục, mặc dù các hạ có thể đột phá, nhưng cũng phải tốn không ít thời gian, cần gì phải vậy chứ?
Khóe miệng Mạc Tu nhếch lên, hắn bắt chéo tay lại, mái tóc màu xám bạc đầy đầu đang bay phất phơ.
Cẩu gia thản nhiên mà nhìn hắn ta, nó kéo kéo miệng chó, quét mắt nhìn trận pháp huyết sắc ở xung quanh một cái.
Quả thật có thể cảm nhận được một cỗ dao động vô cùng đáng sợ từ trong đó…
- Trận pháp Thánh Cảnh?
Dường như Cẩu gia có hơi nghiền ngẫm mà nói thầm một tiếng.
Ngay sau đó.
Thân hình của Cẩu gia lập tức biến mất tại chỗ.
Lúc xuất hiện một lần nữa thì nó đã ở trước mặt Mạc Tu rồi.
Minh khí khủng bố bùng nổ ra từ trên người Cẩu gia.
- Chỉ là một trận pháp nhỏ bé, có thể chặn được Cẩu gia ta?
Trong giọng nói ôn hòa mà tràn ngập từ tính đầy vẻ khinh thường.
Nó quét một vuốt xuống, một tiếng nổ ầm ầm vang lên.
Cả mặt đất đều bị nổ tung thành một cái động lớn!
Cẩu gia khinh thường hừ một tiếng, dường như có hơi kinh ngạc.
Bóng dáng Mạc Tu mơ hồ, sau đó lại xuất hiện ở phía xa xa, trên mặt hắn lộ vẻ sự châm biếm như cười như không.
- Bên trong trận pháp Thánh Cảnh này, ngươi không giết chết ta được đâu… không, ngay cả chạm vào ta cũng không được.
Mạc Tu nói.
Sắc mặt của đám Tiên Trù ở xung quanh đột nhiên trở nên hết sức trắng nhợt.
Ngay cả Cẩu gia cũng không đối phó với tên kia được sao?
Đám cường giả của Tiên Trù Giới hiểu cực kỳ rõ sự mạnh mẽ của Cẩu gia, nhưng nếu Cẩu gia cũng không đối phó được, vậy bọn họ… chẳng phải đều xong đời cả rồi sao?
Không tìm lại hạt giống Tiên Thụ được… Tiên Trù Giới sẽ hoàn toàn trở thành đống phế tích! Triệt để tan hoang!
Bộ Phương nhíu mày.
Hắn cũng không quá lo lắng, hắn nhìn Mạc Tu đang bắt chéo tay giả vờ phong khinh vân đạm kia, hắn biết ngay… tên này sắp gặp bất hạnh rồi.
Giả vờ trước mặt Cẩu gia… đây không phải là muốn chết sao?
Bộ Phương sờ sờ cằm, nhưng đây cũng không phải là trọng điểm, trọng điểm là phải làm sao để tìm lại hạt giống Tiên Thụ…
Bỗng nhiên.
Hư không chấn động một trận.
Dường như trận pháp huyết sắc có hơi run lên một hồi.
Mạc Tu đang bắt chéo tay chợt sửng sốt, hắn ta nghi hoặc mà quay đầu nhìn về phía Bộ Phương.
Bản thân Bộ Phương cũng có hơi ngơ ngác.
Một tiếng xoẹt xoẹt vang lên.
Bên người Bộ Phương cách đó không xa, trận pháp bị mở toạc ra một lỗ hổng.
Đám Tiên Trù sợ hãi đến mức đều lui hết về phía sau.
Mà từ trong lỗ hổng kia… một boong thuyền đen kịt hiện ra.
Boong thuyền này… vô cùng quen thuộc!
Lông mày Bộ Phương không khỏi nhướn lên, sau đó hắn nhìn thấy thuyền U Minh màu đen chạy ra từ trong hư không kia.
Trên thuyền U Minh, một bóng dáng xinh xắn đứng lặng ở đầu thuyền, trên thân hình phong hoa tuyệt đại là chiếc váy đen bay phất phơ.
Mái tóc đen nhánh được buộc chỉnh tề bay tán loạn sau đầu, đẹp đến mức làm cho người ta hít thở không thông.
Trên thuyền U Minh vẫn còn hai bóng dáng ngồi xếp bằng.
Sắc mặt Công Thâu Ban trắng bệch, hắn nằm trên thuyền U Minh, vẻ mặt không còn thiết tha gì nữa.
Mẹ nó hắn lại say tàu.
Hi Hi chớp đôi mắt to mà tò mò nhìn quanh khắp bốn phía.
Bầu không khí đông cứng ở xung quanh làm cho nàng có hơi sợ hãi, nàng tiến đến bên cạnh Tiểu U.
Tiểu U chớp đôi mắt hơi đen của mình.
- Nơi này chính là Tiên Trù Giới sao? Sao lại cảm thấy bầu không khí cứ kỳ lạ sao í…
Tiểu U nghi hoặc mà ngoẹo đầu.
Bộ Phương nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Tiểu U mà không nhịn được co quắp khóe miệng một chút.
Nữ nhân này… sao lại chạy đến đây vậy chứ?
Bộ Phương giơ tay lên vẫy vẫy về phía Tiểu U.
- Tiểu U, ở đây…
Nghe thấy tiếng gọi của Bộ Phương, Tiểu U quay đầu nhìn lại, trên mặt nàng nở ra một nụ cười nhàn nhạt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận