Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1992: Mỗi người một bát Xuyến Xuyến Hương (2)

Notice: Undefined offset: 191
Nhưng nhìn thấy dáng ăn của Tiểu U, cảm giác dường như cũng không quá kém.
Uống nước canh sôi sùng sục kia làm cho mỗi người bọn họ đều không khỏi nuốt nước miếng.
Không thể đợi được nữa rồi!
Bộ Phương đều bỏ vào bên trong mỗi một ô mười xiên nguyên liệu, cho nên một lần hắn có thể bán được cho mười người.
Bộ Phương đã để mỗi một vị thực khách cầm lấy bát sứ thanh hoa từ trước.
Pháp vụ hòa thượng không đợi được nữa.
Hắn ta tiến đến phía trước quán nhỏ, ánh mắt tỏa sáng mà nhìn chằm chằm vào Cửu Cung Huyền Vũ Oa.
- Chọn mười xiên nguyên liệu.
Bộ Phương nói với vẻ thản nhiên, hắn xắn tay áo của áo choàng lông vũ lên, để lộ ra cánh tay trắng noãn.
- A di đà phật, đồ ăn hôm nay của lão bản có thật nhiều sự lựa chọn, làm cho bần tăng có hơi không thể xuống tay được.
Hai tay của pháp vụ hòa thượng tạo thành chữ thập, hắn ta cười rồi nói.
- Ngươi cứ mặc sức mà chọn, tha hồ ăn… đều ngon cả.
Bộ Phương cũng rất tự tin.
Sau đó, pháp vụ hòa thượng thật sự tùy tiện chọn.
Thịt Ma Oa, xúc tua bạch tuộc, tôm hùm nhỏ, thịt Ma Ngưu, thịt Linh Trư, Phỉ Thúy Kê Truân…
Ước chừng pháp vụ hòa thượng chọn khoảng mười loại thịt.
Bộ Phương nhìn mà cũng có hơi ngây ra.
Đã nói là ăn chay mà?
Nhiều loại thịt như vậy… cũng thật đúng là không khách khí ha.
- A di đà phật, rượu thịt vào bụng, sư phụ không ở đây, lén ăn.
Mặt của pháp vụ không đỏ, tim không đập nhanh.
Vì ăn, hắn ta không đếm xỉa gì nữa rồi.
Bộ Phương cũng không nói gì nữa.
Hắn cầm lấy bát sứ của pháp vụ, rồi bịch bịch lấy nguyên liệu trong Cửu Cung Huyền Vũ Oa ra.
Xiên gỗ bay ra, khối thịt đều rơi hết vào bên trong, đựng hết nửa bát.
- Loại canh nào?
Bộ Phương hỏi.
- Canh xương Kỳ Lân.
Hai tay của pháp vụ tạo thành hình chữ thập, hắn ta cười rồi nói.
Vẫn là canh thịt…
Tên hòa thượng này thích ăn thịt đến cỡ nào chứ.
Bộ Phương cũng không từ chối, ngón tay hắn khẩy một cái.
Nước canh xương Kỳ Lân lập tức hóa thành những con kỳ lân lao ra như điên rồi chui vào vào trong bát.
Nước canh lắc lư tràn đầy cả một bát.
Sau khi thêm hương liệu vào trong bát xong thì hắn đưa cho pháp vụ.
Pháp vụ vui sướng nhận lấy bát, thanh toán tiên tinh rồi vui vẻ rời đi, ngồi xỗm ở một bên ăn từng ngụm lớn.
Nuốt một ngụm xuống.
Mùi thịt thơm nức lập tức bùng nổ, làm cho tròng mắt của pháp vụ cũng trừng lớn lên.
Mỹ vị hoàn toàn khác với thiêu thiết bản.
Mùi tươi trong nguyên liệu này và vị canh kết hợp hoàn mỹ với nhau.
Hơn nữa tay cầm bát sứ ăn còn có thể làm cho người ta cảm nhận được cảm giác vui sướng trong tư thế ăn mỹ thực nữa!
Loại cảm giác này kết hợp lại với nhau, giống như đang dạo trời trên bầu trời vậy…
Kìm lòng không đậu, khó có thể tự kềm chế được!
Xuyến Xuyến Hương này!
Không hề kém hơn so với thiêu thiết bản một chút nào cả!
Nổi rồi!
Hoàn toàn nổi tiếng rồi.
Sự tán thưởng của pháp vụ hòa thượng cùng với động tác bê bát sứ ăn như điên hoàn toàn làm cho đám người đang xếp hàng trở nên điên cuồng.
Tiếng ồn ào náo động lập tức truyền ra, mỗi người đều muốn mua một bát Xuyến Xuyến Hương.

Bên kia, trận thi đấu cá nhân của Minh Khư Thiên Đạo đã bắt đầu rồi.
Trận đấu vòng loại cá nhân đầu tiên là chọn ngẫu nhiên trong hơn một ngàn người dự thi ra đối kháng với nhau.
Đương nhiên, bởi vì về mặt thực lực có tốt xấu lẫn lộn.
Hiển nhiên khiến cho sự ghép đôi này không công bằng.
Nhưng cho dù có không công bằng thì thế nào?
Quy tắc của trận đấu là như thế, có thực lực, cho dù có không công bằng đi nữa thì cũng có thể xông ra thôi.
Đây gọi là không công bằng chỉ nói với kẻ yếu.
Vù vù!!
Một đao chém xuống, một cái đầu bay vút lên tận trời.
Người dự thi của Thâm Uyên vẫn tàn bạo như vậy.
Sát ý lạnh như băng làm cho khán giả xem trận đấu ở xung quanh cũng đều lạnh hết cả người, trong lòng căm phẫn.
Chẳng qua thì cho dù bọn họ có phẫn nộ cũng không còn cách nào khác.
Bởi vì trận đấu lần này cũng không quy định không được giết người.
Đám người Mặc Yên phụ trách quan sát tình hình của trận đấu, đến phiên Bộ Phương dự thi thì đi thông báo cho hắn.
Đương nhiên, đến phiên trận đấu của bọn họ cũng sẽ lên đài mà toàn lực ứng phó.
- Chu Ngạn ra sân rồi!
Bỗng nhiên.
Mặc Yên la lên.
Phương Ngọc đi theo bên nàng lập tức trừng lớn mắt rồi đưa mắt nhìn về phương hướng của Chu Ngạn.
Trên lôi đài.
Chu Ngạn đã đứng thẳng ở đó với dáng vẻ dù bận vẫn ung dung, hắn ta hít một hơi thật sâu, thả lỏng cơ thể.
Mà trận pháp hình ảnh cũng bắt lấy trận đấu của Chu Ngạn.
Hoặc là nói, bởi vì Bộ Phương mà hiện giờ trận đấu của Tiên Trù Giới cũng trở thành đối tượng chú ý chủ yếu.
Chu Ngạn vừa bước lên sâu đấu thì đã bị toàn trường nhìn chăm chú.
Dù sao thì hắn ta cũng là người dự thi của Tiên Trù Giới.
Tiên Trù Giới.
Quảng trường Tiên Trù Các.
Mọi người cũng đã tụ tập xung quanh quảng trường từ lâu, bây giờ cùng nhau quan sát trận đấu đã trở thành một sự kiện trọng đại của Tiên Trù Giới rồi.
Gia chủ của Chu gia nhìn thấy Chu Ngạn rất sân, hắn khẩn trương đến mức nắm tay cũng không nhịn được mà siết chặt lại.
Chu Ngạn ổn định lại tâm trạng kích động trong lòng mình.
Hắn ta mở mắt ra, mong chờ đối thủ của mình.
Bỗng nhiên.
Xung quanh truyền đến tiếng trầm trồ.
Chu Ngạn lập tức ngẩn ra…
Hắn ta quay phắt đầu lại, bèn nhìn thấy một vị nam tử để trần nửa thân trên, khắp cả người đều là cơ bắp cường tráng mà bước lên lôi đài.
Thân ảnh quen thuộc này làm cho ánh mắt của Chu Ngạn đột nhiên co rụt lại.
- Là cường giả của Kim Cương Giới?
Sắc mặt của Mặc Yên và Phương Ngọc cũng trắng bệch.
- Mẹ nó! Nhị Trụ Tử, đập vỡ xương cốt của tên nhóc này ra cho ta!
Dưới lôi đài, vị cường giả Kim Cương Giới bị vây đánh hôm qua đấm vào ngực mình rồi rống lên.
Vị cường giả Kim Cương Giới bước lên lôi đài kia lập tức cười gằn mà siết chặt nắm tay lại…
- Thật không ngờ nhanh như vậy mà đã gặp phải người của Tiên Trù Giới… đám bò sát Tiên Trù Giới… mau tới đây, để lão tử đập nát xương cốt cả người ngươi ra!
Cường giả của Kim Cương Giới cười độc ác.
Lời nói vừa rơi xuống.
Hơi thở trên người hắn ta đột nhiên bùng phát.
Hơi thở Bán Thánh đỉnh phong làm cho sắc mặt của Chu Ngạn trở nên trắng bệch…
Bạn cần đăng nhập để bình luận