Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2394: Tới đây, đánh ta đi! (2)

Notice: Undefined offset: 213
Đánh một quyền ra nện lên phía trên quy xác mặc lục sắc kia.
Dường như có gợn nước dập dờn lan ra.
Một quyền của Cao Đẳng Thần Chi mà lại không thể đánh tan được lớp phòng ngự của Bộ Phương!
Cái này…
Lúc này, không chỉ có Bộ Phương mà người ở đây đều ngây ra như phỗng.
Đôi mắt của Lạc Tam Nương sáng bừng lên, nàng thật không ngờ Bộ Phương lại chưa chết!
- Nhị thúc! Bây giờ có thể ra tay được chưa?
Lạc Tam Nương đưa ánh mắt mong chờ mà nhìn về phía người trung niên.
Nhưng mà, người trung niên lại chỉ lắc lắc đầu.
Phản ứng này làm cho nội tâm của Lạc Tam Nương lập tức trở nên lạnh lẽo…
- Nhị thúc…
- Lạc Lạc, phàm là phải lấy gia tộc làm trọng, người ngoài chung quy lại vẫn là người ngoài…
Người trung niên có thâm ý mà nhìn thoáng qua Lạc Tam Nương.
Ánh mắt này làm cho nội tâm của Lạc Tam Nương run lên.
Mặc Phong thu nắm tay lại, hắn nhíu mày mà nhìn quy xác gần trong gang tấc.
Hắn cảm ứng được một loại sức mạnh kỳ lạ từ trên quy xác này, có hơi giống với Pháp Tắc Chi Lực.
Không phải tên đầu bếp này lĩnh ngộ được Pháp Tắc Luân Hồi sao?
Lớp phòng ngự của Pháp Tắc Luân Hồi mạnh mẽ như vậy hả?
Không đúng… tên Bộ Phương này là Pháp Tắc Luân Hồi.
Mặc Phong nheo mắt lại.
- A… đánh ta đi!
Ánh mắt của Mặc Lục Phát Bộ Phương mơ màng buồn ngủ mà nói.
Bộ dạng gợi đòn này làm cho mọi người chung quanh đều không nhịn được mà co rút khóe miệng.
Bệnh thần kinh à!
Chưa từng thấy ai gợi đòn như vậy cả…
- Ngươi chưa ăn cơm à? Khí lực yếu như đàn bà vậy?
Mặc Lục Phát Bộ Phương nói.
Ánh mắt Mặc Phong cứng đờ lại, sát ý khủng bố lập tức thổi quét qua.
- Ngươi đây là muốn chết!
Hắn giẫm một cước xuống.
Pháp Tắc Kim Luân lại hiện lên lần nữa, ba mươi sáu đạo Pháp Tắc chìm nổi.
Uy áp đáng sợ xé rách màn trời tựa như lôi đình màu tím dâng trào!
Trên một quyền đó có hàng nghìn hàng vạn Pháp Tắc Chi Lực lan tràn.
Một quyền của Mặc Phong hung hăng đập xuống.
- Đi chết đi!!
Mặc Phong gào thét ra tiếng.
Công kích bao gồm cả ba mươi sáu đạo Pháp Tắc này phát tiết xuống trong nháy mắt.
Công kích đáng sợ!
Hủy thiên diệt địa!
Khí lãng nổ tung, kim mang lóng lánh.
Nổ vang tựa như một trận chiến tranh!
Người trung niên vung tay một cái, phòng ngự hiện lên, ngăn chặn đi khí lãng đang trùng kích tới.
Ngũ Hoàng Tử cũng hoàn hảo không sứt mẻ gì dưới sự bảo vệ của lão giả.
Về phần những người khác thì lại bị đánh bay ra xa.
Loại công kích này, cho dù có là Cao Đẳng Thần Chi cũng e là phải tiêu tốn một vài thủ đoạn mới có thể ngăn chặn lại nổi?
Mọi người hít một ngụm khí lạnh.
Thiếu đánh?
Bây giờ thật sự bị đánh rồi chứ gì!
Mọi người trừng lớn ánh mắt đầy vẻ không đợi được nữa mà nhìn về phía trung tâm kia.
Ngay sau đó, ánh mắt mọi người đều co rụt lại.
Bởi vì bọn họ phát hiện, trong trung tâm của hồ nhân tạo đó… quy xác mặc lục xác trở nên tối đen như mực.
Hả?
Đây là tình huống gì vậy?
Chịu đựng một chiêu như vậy mà quy xác còn không vỡ tan tành sao?
Tên Bán Thần này, thật sự muốn nghịch thiên rồi đó!
Ánh mắt của Mặc Phong co rút lại.
Trong lòng hắn bỗng nhiên có một loại cảm giác không ổn.
Vèo…
Da dẻ phía trên quy xác mở ra, một bóng người chậm rãi xuất hiện, cụp mí mắt mà ngồi phía trên quy xác, ngáp một cái rồi nhìn hắn.
- Đánh sướng không?
Mặc Lục Phát Bộ Phương hỏi.
- Sướng? Ta muốn ngươi phải chết!
Ánh mắt của Mặc Phong lạnh như băng.
Hắn sải một bước ra, thân hình tựa như thuấn di mà xuất hiện ở trước mặt Bộ Phương.
Một chưởng phủ đầu xuống!
Hư không vỡ tan từng tấc một.
Kình phong đáng sợ thổi tung mái tóc của Bộ Phương, ánh mắt lười biếng của hắn nhìn một chưởng này.
- Thanh niên bây giờ… tính khí đúng là nóng nảy quá đi.
Mặc Lục Phát Bộ Phương Xanh thản nhiên nói.
Ngay sau đó, thân hình hắn lập tức chui vào bên trong quy xác.
Một chưởng kia của Mặc Phong đập lên phía trên quy xác.
Răng rắc…
Trên quy xác hiện ra vết rạn nứt.
Trên mặt Mặc Phong lập tức hiện lên vẻ vui sướng!
Cho dù quy xác của ngươi có cứng rắn đi nữa thì cũng sẽ vỡ tan dưới công kích của Cao Đẳng Thần Chi Mặc Phong ta thôi!
Bỗng nhiên.
Da mặt của Mặc Phong rung lên kịch liệt.
Hắn cảm thấy bàn tay mình giống như vỗ vào một mảnh cực nóng.
Một cỗ công kích đáng sợ đến mức tận cùng dâng trào lên từ phía trên quy xác…
Cái quỷ gì vậy?!
Ầm!!!
Một tiếng nổ vang, quy xác ầm ầm nứt toác!
Dao động khủng bố phát tiết ra trong nháy mắt, tựa như năng lượng đã đè ép hồi lâu được phóng thích trong khoảnh khắc.
Ngay khi trận nổ tung bùng lên, hủy thiên diệt địa!
Thân hình Mặc Phong bị một cỗ lực nổ mạnh bắn trúng mà bay ngược ra sau giống như đạn pháo rồi hung hăng đập lên trên mặt đất ở phía xa xa, mặt mày xám tro, vô cùng thê thảm.
Uy lực này rất mạnh mẽ, nhưng cũng không thể làm Cao Đẳng Thần Chi sứt mẻ chút nào.
Bên trong trận nổ.
Mặc Lục Phát Bộ Phương khôi phục lại mái tóc đen nhánh.
- Tiểu ký chủ, dù sao thì Cao Đẳng Thần Chi cũng là Cao Đẳng Thần Chi, phản lực của quy xác nổ được vẻ mặt của hắn, ghê tởm hắn một chút thôi, chúng ta không chịu thiệt, có thể chạy được rồi đó.
Giọng nó già nua của Huyền Vũ vang vọng trong đầu Bộ Phương.
Vẻ mặt Bộ Phương không cảm xúc mà nhìn Mặc Phong tức giận vô cùng đang chậm rãi bò lên từ trong ánh lửa ánh lửa của trận nổ kia.
- Cao Đẳng Thần Chi sao?
Khóe miệng của Bộ Phương hơi nhếch lên.
- Nổ vẻ mặt hắn thôi làm sao đủ…
Bàn chân Bộ Phương giẫm xuống đất, thân hình lập tức phóng lên cao.
Bộ Phương nâng tay lên, giọng nói lạnh nhạt vang vọng trong hư không.
- Oa đến.
Huyền Vũ Oa lập tức hiện lên.
- Đao đến.
Long Cốt Thái Đao rơi vào tay trong nháy mắt.
- Tháo đến…
Đai lưng xông lên tận trời phát ra quang hoa lóng lánh.
Ánh mắt Bộ Phương sáng bừng.
Hắn động tâm thần, thần thức dâng trào lên.
Từng nguyên liệu nấu ăn mang theo dao động đáng sợ hiện lên.
Dưới sự chú mục của vạn chúng, giờ khắc này, Bộ Phương lại định… nấu ăn?
Cái quỷ gì vậy?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận