Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 3172: Ngươi cho rằng Hồn Thần ta ngốc sao? (2)

Notice: Undefined offset: 119
Khóe miệng Hồn Thần nhếch lên, hắn giơ tay cong ngón búng ra, bảy Đại Hồn Chủ đều cử động.
Bảy Đại Hồn Chủ lãnh khốc vô tình bộc phát ra khí tức không kém bất kể Thánh Nhân Hỗn Độn đại viên mãn nào. Mà bảy Đại Hồn Chủ còn tạo nên đại trận Thiên Ma. Đây mới thật sự là Thiên Ma Trận mạnh nhất! Vừa đáp xuống, đất trời như bị ép tới mức đổ sập!
Uỳnh!
Mỗi một lần va chạm, nhóm người Giáo Chủ Thông Thiên lại bị oanh kích phải rút lui…
- Đáng chết!
Sắc mặt đám người Giáo Chủ Thông Thiên có chút khó coi. Cho dù bọn hắn có thi triển Thần Khí của Hồng Hoang cũng không thể ngăn cản đại trận Thiên Ma này!
Giáo Chủ Thông Thiên cắn răng.
- Vạn Tiên ở đây! Tạo Đại Trận Vạn Tiên
Giáo Chủ Thông Thiên hét lên, âm thanh vang vọng khắp vũ trụ. Nhóm thần tiên đang xem náo nhiệt nhất thời nghiêm túc, nhao nhao phóng lên tận trời. Tiên Khí bành trướng bộc phát. Nguyên Thủy Thiên Tôn, Giáo Chủ Thông Thiên nắm Thần Khí trong tay điều khiển đại trận đối đầu với Thiên Ma Trận.
Đông…
Một tiếng chuông ngân vang, Phật Đà ngồi xếp bằng trong hư không tụng kinh. Chư thiên La Hán Thần Phật lơ lửng, kiến tạo nên Đại Trận Vạn Phật. Ba khí tức đáng sợ va chạm trong hư không, thế lực ngang nhau.
Hồn Thần híp mắt, khóe miệng hơi nhếch lên phóng ra một bước hư không bên thân thể đột nhiên nứt ra, hắn định trốn về Vũ Trụ Hồn Ma. Hắn đang không ngừng tính toán làm sao để đối phó với đám người kia, chờ hắn có được trái tim… khi đó là lúc hắn vô địch thiên địa. Tên đầu bếp thối kia sẽ không thể ngăn cản hắn!
Ngay lúc Hồn Thần định bước vào vết nứt kia bỏ chạy thì một giọng nói không biết từ khi nào đã vang lên bên cạnh hắn.
- Không muốn ôn chuyện với người quen cũ một chút à?
Mặt Bộ Phương không hề có biểu cảm gì nói ra, hắn mặc tước vũ bào nhìn chằm chằm Hồn Thần.
- Tên đầu bếp thối… rồi sẽ có một ngày ta đập ngươi thành thịt vụn, nuốt sống ngươi vào bụng.
Hắn nhếch mép, giọng nói băng lãnh mà vô tình.
Bên người Bộ Phương là Cẩu Gia và Tiểu Bạch đang đứng lặng, khí tức của cả hai đều vô cùng hùng hồn.
- Ngươi chỉ trấn áp ta ngàn năm, dám xưng là người quen cũ… ngươi là cái thá gì?
Ánh mắt Hồn Thần đầy hung lệ. Nhưng Bộ Phương lại vô cùng bình tĩnh. Đối mặt với lời nói khinh thường kia của Hồn Thần, hắn không hề tức giận.
- Có phải là người quen cũ hay không… ngươi tự hiểu là được.
Ánh mắt Bộ Phương nhìn Hồn Thần đầy phức tạp, sau đó chắp tay bước ra một bước. Mắt cơ giới của Tiểu Bạch di chuyển, cũng chuẩn bị xuất thủ, nhưng lại Bộ Phương phất tay cản lại.
- Để ta đi.
Bộ Phương nói, ngay sau đó thân hình biến mất, lúc xuất hiện đã ở trước mặt Hồn Thần, trong ánh mắt hắn có kim quang bắn ra. Mắt Trù Thần sớm đã triệt để hòa làm một thể với Bộ Phương.
Tròng mắt đỏ của Hồn Thần đối diện với Bộ Phương, hư không như sụp đổ. Ánh mắt giao nhau như nhìn thấu Vũ Trụ vô tận.
Khóe miệng Hồn Thần nhếch lên.
- Ngươi vẫn kém một chút nữa…
Hồn Thần nói, tăng tốc đi dậm chân về phía vết nứt kia.
Bộ Phương giơ tay lên.
- Ta không muốn đánh với ngươi. Ta là đầu bếp, vậy thì giải quyết theo cách của đầu bếp.
Khóe miệng Bộ Phương hơi nhíu lại, nói. Ngay sau đó tinh thần nhất động.
Thiên Lò Bạch Hổ, nồi Huyền Vũ, muỗng Kỳ Lân, Long Cốt thái đao xuất thiện. Bộ Phương nấu nướng trong hư không. Động tác vô cùng bình tĩnh và thành thục.
Ngọn lửa bùng cháy như ngọn lửa vô cùng bình thường nhưng lại tràn ngập hi vọng.
Mùi thơm nồng đậm phiêu tán trong hư không, tay Bộ Phương rung một cái, muỗng Kỳ Thiên chuyển động.
Món ăn trong bát sứ Thanh Hoa đã hoàn thành, hào quang sáng chói. Một bát cơm chiên trứng vô cùng đơn giản lơ lửng trong hư không.
- Đây là món ăn sở trường nhất của ta… vậy thì dùng món ăn này kết thúc tất cả đi.
Bộ Phương nhìn Hồn Thần nói.
Tiểu Bạch và Cẩu Gia yên tĩnh đứng ở phía xa.
Tiếng nổ ầm vang, đại trận va chạm. Mà ở bên này Bộ Phương lại vô cùng yên tĩnh. Bộ Phương và Hồn Thần như bạn cũ nhiều năm không gặp, đang đứng tán gẫu vài câu. Đương nhiên, trên thực tế giữa hai bên chỉ là thoáng qua.
Hồn Thần nhìn chằm chằm Bộ Phương, ánh mắt đỏ kia quét ngang qua ánh mắt chân thành mà tha thiết của Bộ Phương, sau đó hắn nhìn về phía bát cơm chiên trứng nóng hổi.
Bầu không khí nhất thời trở nên yên tĩnh, sau một lúc thì Hồn Thần nhếch môi cười, tiếng cười chấn động đất trời.
- Tên đầu bếp thối còn muốn trấn áp bổn tôn? Ngươi cho rằng Hồn Thần ta ngốc sao? Tắm hai lần trên một dòng sông?
Hồn Thần lạnh lùng nói, sau đó trường mâu đen nhánh xuất hiện ném về phía Bộ Phương. Trường mâu như muốn xuyên thủng linh hồn Bộ Phương, đóng đinh linh hồn trong hư không.
Bộ Phương thở ra một hơi, cong ngón búng ra, nồi Hỗn Độn va chạm với trường mâu màu đen kia, hư không nổ tung.
Bộ Phương không hề tổn hại một chút nào. Hồn Thần thì lạnh lùng tăng tốc định trốn vào khe nứt hư không.
- Chờ xem tên đầu bếp thối kia, chờ bổn tôn thu thập được trái tim chính là ngày mà ngươi phải chết!
Uỳnh…
Vết nứt chậm rãi khép lại.
Bộ Phương nhướng mày, cong ngón búng ra, bát cơm chiên trứng hóa thành tia sáng xông thẳng về phía cái khe nứt đang khép lại kia.
Vết nứt rốt cuộc cũng biến mất hoàn toàn, mà ngay lúc nó chuẩn bị khép lại Bộ Phương như nghe được Hồn Thần hống lên phẫn nộ.
- Tên đầu bếp thối đáng phải băm vằm nhà ngươi!

Vũ Trụ Hồn Ma.
Hồn Thần đứng lặng trong hư không, nhìn mỗi một món ăn đang phong ấn một hành tinh khiến cho phồn hoa lan tỏa rực rỡ.
Cánh hoa tung bay trong vũ trụ, mùi thơm nồng đậm khuếch tán…
Hồn Thần phẫn nộ gào thét, mà lúc này bát cơm chiên trứng kia lảo đảo lơ lửng trước mặt hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận