Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1961: Không cho ta đi theo Bộ Phương sao? (1)

- Đại Ma Vương sao? Đã muốn được gặp mặt từ lâu rồi.
Giọng nói hào sảng từ bên ngoài vọng vào, có mấy bóng người nhanh chóng đi vào trong phòng.
Tổng cộng có bốn người, trong đó có ba người dẫn đầu mặc áo choàng đầu bếp lộng lẫy, ở phần viền của chiếc áo choàng đều được dệt vàng, nhìn rất sang trọng.
Trong ba người thì có một vị thiếu niên rất lễ phép, vị thiếu niên này mím chặt môi rồi khẽ cắn vào bờ môi, hình như có chút mong đợi nhìn vào bên trong Tiên Trù Các.
Tất nhiên, Bộ Phương cũng nghe thấy giọng nói kia.
Trong giọng nói chứa đựng âm điệu ngông cuồng khiến hắn thoáng sững sờ.
Những người trẻ tuổi bây giờ… Đều kiêu căng như vậy sao?
Bộ Phương nghiêng đầu qua một bên, hắn nhìn sang đó thì thấy được bốn người kia.
Địch Thái Giới Chủ cảm thấy hơi xấu hổ, hắn ta chỉ cười khẽ một tiếng nhưng trong mắt lại toát lên sự không hài lòng.
Còn Ngưu thành chủ và Mộng Kỳ thành chủ thì xấu hổ không biết giấu mặt đi đâu.
Cộp cộp cộp…
Bốn người bước vào phòng họp của Tiên Trù Các.
Tầm nhìn lập tức khoá chặt trên người Bộ Phương.
Nhìn kỹ thì khuôn mặt của Bộ Phương cũng không già dặn hơn bọn họ là mấy, không thấy có chỗ nào thần kỳ cả.
Thế nhưng thân phận của Bộ Phương lại khiến cho bốn người kia không thể nào khinh thường được.
Đại Ma Vương…
Đại Ma Vương tiếng tăm lừng lẫy chấn động khắp Tiên Trù Giới, sự tích vẫn còn như một huyền thoại, được truyền miệng liên tục bởi những thực khách trong các tửu lâu.
Có điều, chuyện này đã xảy ra từ nửa năm trước.
Còn bây giờ ở Tiên Trù Giới đã có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Những kỳ tích mà Đại Ma Vương từng sáng tạo ra thì bây giờ cũng có rất nhiều thiên tài đều có thể làm được.
Nửa năm trôi qua, có rất nhiều thiên tài ở Tiên Trù Giới đều xuất phát từ Nhất phẩm Tiên Trù đột phá lên đến Tam phẩm Tiên Trù.
Những kỷ lục mà Đại Ma Vương vẫn lấy làm kiêu hãnh thì nay đã sớm bị bọn họ đạp đổ.
Còn về phần Đại Ma Vương, câu chuyện chỉ dựa vào một người mà có thể đẩy lùi ngàn vạn kẻ thù xuống Minh Ngục.
Bọn họ cũng không để tâm, chỉ coi đó như một câu chuyện thần thoại nghe cho vui.
Một vị anh hùng, thời điểm tên tuổi lên cao thì những câu chuyện xoay quanh luôn dễ bị thần thánh hóa.
Và Đại Ma Vương chính là như vậy, có lẽ ở hiện thực Đại Ma Vương sẽ không khác gì những người bình thường.
Bọn họ đã từng lẻn đi xem tửu lâu của Đại Ma Vương.
Đại Ma Vương không tham gia vào việc nấu ăn trong tiệm mà mỗi ngày đều ngồi thảnh thơi phơi nắng trước cửa.
Kiểu người như thế này làm sao có thể là Đại Ma Vương lấy một chống lại vạn người được chứ?
Chu Ngạn híp mắt quan sát Bộ Phương.
Trong lòng hắn không khỏi dâng lên sự kích động, không phải kích động do nhìn thấy thần tượng mà là cảm thấy thời cơ phá vỡ huyền thoại này đã đến.
Bây giờ Chu Ngạn hắn đã là Tam phẩm Tiên Trù rồi, vừa mới đột phá cách đây không lâu, tu vi lại càng trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết, thực lực đạt đến Lục Tinh Chân Thần cảnh.
Phần tài năng và tu vi này thì ở trong thế hệ trẻ của toàn bộ Tiên Trù Giới cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay mà thôi.
Ở cạnh hắn là một nam một nữ, người nam thì giống như Chu Ngạn, cũng là đệ tử thế gia tầng thứ năm ở Tiên Trù Giới tên là Phương Ngọc.
Thiên tài Phương gia cũng là Tam phẩm Tiên Trù, tu vi cũng ngang bằng hắn là Lục Tinh Chân Thần cảnh.
Còn nữ tử kia là đỉnh phong thế gia tầng thứ tư ở Tiên Trù Giới, đệ tử thiên tài Mặc gia - Mặc Yên. Trù Nghệ của Mặc Yên đạt mức Tam phẩm Tiên Trù, về phần tu vi thì hơi yếu hơn một chút, chỉ đạt tới Ngũ Tinh Chân Thần cảnh, có điều như vậy đã là không tệ rồi.
Người cuối cùng là người mà bọn Chu Ngạn cảm thấy chướng mắt nhất.
Nhưng người đó lại được Địch Thái Giới Chủ và các đại lão lựa chọn, cho nên tất nhiên cũng không phải hạng xoàng.
Người cuối cùng kia đến từ tầng thứ nhất ở Tiên Trù Giới, là nơi lạc hậu nhất ở Tiên Trù Giới.
Không phải xuất phát từ thế gia, cũng không phải đệ tử của Tiên Trù mạnh mẽ nào.
Người này chỉ là một thường dân.
Nhưng, với thân phận là một dân thường, đối phương đã tạo nên một kỳ tích.
Đạt đến trình độ Tam phẩm Tiên Trù, tu vi cũng đạt đến Lục Tinh Chân Thần cảnh!
Được gọi là thiên tài ở tầng thứ nhất của Tiên Trù Giới.
Người này tên là… Hiên Viên Hạ Huệ.
Tất nhiên Bộ Phương cũng nhìn thấy Hiên Viên Hạ Huệ, hắn cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Sau đó gật đầu với Hiên Viên Hạ Huệ.
Hiên Viên Hạ Huệ nhếch miệng, không nghĩ rằng sẽ gặp lại Bộ Phương trong tình huống như này.
Có điều hắn ta cũng không nói thêm gì, thiên bẩm và sự yêu nghiệt của Bộ Phương thì hắn là người hiểu rõ nhất, cho nên không thể hiện vẻ kiêu ngạo gì ở đây.
Trước mặt Bộ Phương, Hiên Viên Hạ Huệ có muốn kiêu ngạo cũng không được.
Khi trước, lần đầu tiên gặp Bộ Phương đã không phải ở Tiên Trù thì thôi, mà hắn còn ăn cơm trong tửu lâu của hắn ta và không trả Tiên Tinh cho hắn ta nữa.
Còn bây giờ, Bộ Phương lại trở thành khát vọng ngưỡng mộ của hắn ta.
Có thể dựa vào sức lực của bản thân mà đẩy lùi đại quân vạn người của Minh Ngục.
Hắn ta biết, chuyện đó không phải thần thoại gì, mà thực sự là người thật việc thật.
Chu Ngạn ưỡn ngực đứng thẳng tắp, khóe môi cong lên lộ ra một nụ cười tự tin:
- Thành Chủ Đại Nhân, chúng ta đến rồi.
Đầu tiên, hắn khẽ liếc mắt nhìn Bộ Phương một cái, sau đó không thèm để ý nữa mà nhìn về phía Mộng Kỳ thành chủ rồi gật đầu.
Ban đầu là thế gia tầng thứ năm, bây giờ lại ở tầng thứ ba Tiên Trù Giới, cho nên mới nói, Mộng Kỳ mới chính là tiêu điểm chú ý của bọn họ.
Nhóm người Địch Thái Giới Chủ cũng khẽ gật đầu.
Mộng Kỳ nói:
- Chu Ngạn, lần này đi vào Địa Ngục tham gia thi đấu Minh Khư Thiên Đạo Chiến thi đấu, ngươi chính là đội trưởng của nhóm. Bộ lão bản sẽ đi cùng với các ngươi, đương nhiên, nếu như ngươi gặp phải khó khăn gì có thể trưng cầu ý kiến với Bộ lão bản.
Chu Ngạn nghe xong thì lông mày nhất thời nhướng lên.
Trưng cầu ý kiến sao?
Hắn mà cần phải đi trưng cầu ý kiến nữa hay sao?
Dựa vào tài năng thiên bẩm của hắn… Chuyến đi tham gia thi đấu Minh Khư Thiên Đạo Chiến thi đấu này chắc chắn sẽ lọt vào mười vị trí đầu.
Ngay cả mười vị trí đầu cũng không đạt được thì hắn còn mặt mũi nào mà đối diện với phụ lão ở Tiên Trù Giới chứ?
- Cảm tạ Thành Chủ Đại Nhân đã nhắc nhở, Chu Ngạn biết rõ, nhất định sẽ dẫn dắt toàn đội đi vào mười vị trí đầu.
Tuy rằng trong lòng không thèm để ý, có điều ở ngoài mặt Chu Ngạn vẫn rất cung kính thi lễ với Mộng Kỳ.
Sau đó, Chu Ngạn nhìn về phía Bộ Phương.
Chu Ngạn vừa cười vừa hỏi:
- Vị này chính là Bộ lão bản nhỉ… Từng là Đại Ma Vương đúng không? Xin hãy giúp đỡ nhiều hơn.
Hắn đưa tay về phía Bộ Phương, dường như là muốn bắt tay.
Bộ Phương nhìn Chu Ngạn, cảm giác trong ánh mắt của hắn có vẻ không phục.
Có điều, Bộ Phương không thèm để ý.
Người trẻ tuổi ấy à, có ai mà không có vẻ kiêu ngạo đâu cơ chứ?
Bộ Phương khẽ nhếch khóe miệng, hắn giơ tay ra, chuẩn bị nắm một cái.
Đột nhiên, ánh mắt Chu Ngạn sáng lên, trong nháy mắt khi Bộ Phương đưa tay ra, hắn lập tức rút tay về.
Sau đó hắn nhìn Mặc Yên đang ở bên cạnh, toét miệng cười nói chuyện.
Bộ Phương giơ tay lên và cứng đờ tại chỗ, bầu không khí thoáng trở nên xấu hổ.
Bộ Phương lạnh nhạt bĩu môi:
- Người trẻ tuổi bây giờ… đúng là nóng tính thật đấy.
Hắn thu tay về rồi liếc Chu Ngạn một cái.
Chán chả buồn nói.
Ở phía xa.
Ánh mắt nhóm người Mộng Kỳ thay đổi, họ cảm thấy rất bất mãn với hành vi của Chu Ngạn, mọi người đều nhíu mày.
Thực lực của Bộ Phương mạnh như thế nào thì bọn họ đều biết rất rõ, tài năng thiên bẩm của Bộ Phương khủng khiếp đến đâu, bọn họ cũng đều biết.
Mặc dù trù nghệ của Bộ Phương chỉ ở Tam phẩm Tiên Trù, ngang với bọn người Chu Ngạn. Nhưng… món ăn mà Bộ Phương nấu ra không hề thua kém chút nào so với món ăn của Lân Trù!
Tất cả những điều này đều bị Bộ Phương giấu đi.
Tên nhóc Chu Ngạn này… Thật ngông cuồng.
Mộng Kỳ mở miệng, muốn quát lên một câu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận