Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1079: Giết đệ đệ ta, ngươi cũng chôn cùng đi! (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Trong lòng Yến Thành run lên, cả người đều cảm thấy rùng mình.
Quán ăn này tạo nên một áp lực lớn đối với hắn, làm da thịt toàn thân hắn đều căng chặt, hắn không biết tại sao lại có loại cảm giác này?
Chẳng lẽ chỉ là bởi vì con rối trước mặt đã hạ bệ hai thủ vệ của hắn sao?
Đánh giá quán ăn này, lại nhìn thanh niên đang đứng chắp tay mặt không hề có biểu cảm gì, Yến Thành hít sâu một hơi.
Quán ăn này… chắc chắn có điểm quái lạ.
Bọn họ vừa mới vào trong Thao Thiết Cốc, còn chưa kịp thu thập thông tin, cho nên bọn họ vẫn chưa biết chuyện của quán ăn này.
Cho nên Yến Thành không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ là hai thủ vệ tử vong thôi, tuy trong lòng có tức giận nhưng đương nhiên sẽ không vị vậy mà rút lui.
Ánh mắt của hắn dừng lại trên thân Mộc Chanh đang bò dậy từ mặt đất. Giống như cảm nhận được ánh mắt sắc bén, Mộc Chanh không nói hai lời đứng lên chạy vào bên trong quán ăn Thao Thiết.
Chỉ chốc lát sau đã mất tăm.
Ánh mắt Yến Thành càng lạnh lẽo.
Trên người hắn tản ra mùi hôi thối. Nhưng đã để vậy một lúc rồi, hắn giống như đã quen với cái mùi này.
Chắc chắn Mộc Chanh đã biết cái gì đó, Yến Thành thấy hắn nhất định phải bắt được nữ nhân Mộc Chanh này.
Phía trước là quán ăn, vậy thì cứ vào bên trong nếm thử món ăn đi.
Bầu không khí giương cung bạt kiếm ban đầu trong nháy mắt đã không còn.
Yến Thành nhìn Bộ Phương, trên mặt nhanh chóng nở nụ cười. Hắn mở rộng bước chân, hướng về phía Bộ Phương.
- Các hạ hẳn là ông chủ của quán ăn này. Quán ăn đã mở cửa vậy chắc chắn là có buôn bán. Đã vậy thì tại hạ có thể vào quán không?
Yến Thành cười hỏi.
Bộ Phương hơi sững sờ, liếc mắt nhìn Yến Thành một chút, khóe miệng kéo lên.
- Không thể.
Bộ Phương trả lời.
Không thể?
Yến Thành ngẩn ngơ, đám thủ vệ sau lưng cũng ngơ ngác hết cả ra.
Trong đó có một thủ vệ tính tình nóng nảy, trực tiếp bắn ra khí tức toàn thân, lạnh lẽo nhìn Bộ Phương.
Giống như không muốn nhiều lời chỉ muốn ra tay.
Nhưng mà cũng bị Yến Thành ngăn lại. Vì không rõ lai lịch của quán ăn cũng như của thanh niên trước mặt này, Yến Thành không thể dễ dàng ra tay.
- Vì sao tại hạ lại không thể vào trong? Quán ăn đã mở cửa, không phải để buôn bán sao?
Yến Thành nghi hoặc nhìn Bộ Phương.
Nếu như đối phương có lời nói bao che cho nữ nhân kia, vậy thì Yến Thành sẽ không kiêng kị gì nhất định sẽ ra tay.
Quán ăn này tuy nguy hiểm nhưng cái gọi là phú quý hiểm trung cầu, nếu không có gì giấu giếm sao phải khẩn trương.
- Người ngươi quá hôi, hơn nữa quán ăn chưa khai trương.
Bộ Phương đi mấy bước, một lần nữa ngồi lại trên ghế, lười biếng nói ra.
Chưa mở cửa?
Quan trọng là… tên tiểu tử này dám chê bọn họ hôi thối?
Bọn họ thối, nhưng còn có cách nào khác được nữa? Bọn họ cũng rất tuyệt vọng mà.
Dịch và mùi của Thâm Hải Khứu Niêm Ngư không thể dễ dàng cọ rửa được bằng nước.
Cho nên, cái mùi thối này đã bám lấy bọn họ lâu rồi.
Nhưng nữ nhân cầm đầu làm cho bọn họ thành ra thế này đã chui vào trong cửa hàng kia rồi.
- Quán ăn chưa từng buôn bán, mời chư vị rời bước… chờ ngày khai trương thì lại đến.
Bộ Phương nheo mắt lại, ánh mắt trời ủ ấm chiếu trên mặt hắn.
Lời nói kia khiến cho đôi mắt Yến Thành lộ ra vẻ tàn khốc.
Hắn đường đường là đại thống lĩnh của Thánh Địa Ngọc Hằng, nửa bậc Thần Linh cảnh tồn tại, muốn vào một quán ăn mà còn bị từ chối.
Luôn nói đầu bếp của Thao Thiết Cốc đều càn rỡ ngạo mạn, bây giờ quả nhiên danh xứng với thực…
Đáng tiếc vẻ ngạo mạn này đứng trước sức mạnh tuyệt đối, chắc chắn sẽ bị nghiền thành cặn bã!
- Vậy nếu tại hạ cứ nhất quyết muốn vào thì sao…
Yến Thành chắp tay, đôi mắt sắc bén, mở miệng.
Nhất quyết muốn vào…
Khóe miệng Bộ Phương kéo lên một cái, giơ tay lên, vỗ vỗ vào bụng Tiểu Bạch đang đứng bên cạnh.
Yến Thành cười nhếch môi, hàm răng trắng lộ ra trên khuôn mặt đã có phần đen lại.
- Các hạ có thể là có chút xem thường tại hạ, chỉ là một con rối đại năng mà thôi. Thật đúng là chưa hẳn có thể chống đỡ được…
Yến Thành nói ra.
Đột nhiên.
Nơi xa có bóng người lắc lư tiến tới.
Bóng người kia mặc áo khoét ngực, lộ ra da thịt trắng nõn, trong tay nắm một bầu rượu trúc, thỉnh thoảng ngửa cổ uống.
Khóe miệng Mạc Lưu Cơ giật giật. Hắn cảm thấy Thao Thiết Cốc đúng là thiên đường, mỹ vị nhiều vô số kể, rượu ngon cũng đa dạng làm cho khẩu vị được mở rộng rất nhiều.
Mạc Lưu Cơ gần như bị lạc trong sự say đắm này.
Nhưng may mắn hắn vẫn còn một chút tỉnh táo, để hắn vẫn nhớ hắn tới Thao Thiết Cốc để làm gì. Cho nên mỗi ngày hắn đều đi tới quán ăn của Bộ Phương, tán gẫu với hắn vài câu.
Dự định đưa Bộ Phương về Thánh Địa Thiên Cơ.
Dù sao Bộ Phương cũng có khả năng là tâm ma của Thánh Nữ. Mạc bà bà muốn hắn hoàn thành nhiệm vụ, đương nhiên hắn phải cố gắng.
Mạc Lưu Cơ?
Đương nhiên Yến Thành nhận ra Mạc Lưu Cơ. Đây chính là nhân vật phong lưu trong Thánh Địa Thiên Cơ, không chỉ có thực lực cực mạnh mà còn am hiểm thôi diễn Tinh Bàn.
Chính là một người liệu sự như thần.
Mạc Lưu Cơ vừa xuất hiện, đã kéo một cái ghế qua như một thói quen, bưng lấy ống rượu trúc, ngồi bên cạnh Bộ Phương, híp mắt mông lung nhìn Bộ Phương.
- Ông chủ Bộ, tại hạ chân thành mời ngươi về Thánh Địa Thiên Cơ một chuyến. Mạc bà bà của Thánh Địa không chờ nổi nữa rồi, nể mặt đi mà!
Mạc Lưu Cơ nói ra.
Bộ Phương liếc mắt, có chút ghét bỏ liếc nhìn Mạc Lưu Cơ.
- Có thể uống xong thì tới đây không. Mỗi ngày đều uống các loại rượu cấp thấp này trong tiệm của tại hạ, sẽ kéo chất lượng rượu của quán tại hạ xuống, về sau ai còn dám tới đây mua rượu nữa?
Bạn cần đăng nhập để bình luận