Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2293: Thua chắc rồi? (1)

Tôm nõn Cửu Chuyển Thiên Đạo?
Tôm nõn?
Giọng nói bình tĩnh của Bộ Phương vang vọng toàn trường, thậm chí từ trong trận pháp truyền ra, quanh quẩn bên tai mỗi người.
Khiến tất cả mọi người đều vô cùng khó hiểu.
Tôm nõn?
Cho dù không phải đầu bếp, bọn họ cũng biết tôm nõn là gì. Không phải chỉ cắt đầu và đuôi tôm thôi sao?
Có hương vị nhẹ nhàng thanh nhã.
Có lẽ là mùi vị cũng không tệ nhưng nếu so với Đại Bàng Bạo Nhục vừa nhìn đã thấy kích thích vị giác của Đại Tráng… thì rõ ràng là kém hơn một bậc.
Cho dù là hương thơm hay vẻ ngoài của món ăn.
Không thể không nói, cách trang trí của Bộ Phương cũng rất sáng tạo, mang đến cho người ta một cảm giác phiêu phiêu dục tiên(*), giống như một đóa liên hoa nở rộ trong Tiên Giới, nhẹ nhàng điểm xuyết.
Từ cách trang trí mà có thể nhìn ra vị trí món ăn này của Bộ Phương.
Đó là một món ăn rất đơn giản, không có gì đặc biệt.
Chỉ là xào lá trà với tôm nõn…
Thứ này… có thể thật sự giành chiến thắng sao?
Càng phân tích, người xung quanh càng cảm thấy kỳ quái.
Trận trù đấu này, cho dù nhìn thế nào cũng cảm thấy Bộ Phương muốn thua.
Tôm nõn thanh đạm và Đại Bàng Bạo Nhục có mùi vị nồng đậm như núi lửa phun trào… rõ ràng không cùng đẳng cấp.
Cẩu gia không nhịn được dùng móng vuốt vuốt mặt mình.
- Xong rồi, tiểu tử Bộ Phương xong rồi… Rõ ràng có thể dùng một phần thịt sườn rồng xào chua ngọt để giải quyết vấn đề, lại cứ hết lần này đến lần khác làm tôm nõn? Lần này đáng bị treo lên đánh…
Trong giọng nói của Cẩu gia có sự bất đắc dĩ, nhưng nghe thế nào cũng có cảm giác như đang cười trên nỗi đau của người khác.
Dáng vẻ này làm cho Đế Thính đứng bên cạnh nó ghét bỏ không thôi.
- Dù sao đối thủ cũng là Tôn Thần… nấu món ăn khác cũng sẽ có kết cục như vậy thôi, có lẽ Túy Bài Cốt cũng không thể cứu vãn được tình thế.
Đế Thính nói.
Hắn ta vừa nói xong liền khiến Cẩu gia không vui, trừng mắt chó lên nhìn chằm chằm vào Đế Thính.
“Túy Bài Cốt trêu chọc gì ngươi?”
“Không phải bình thường kẻ cướp thêm mấy miếng Túy Bài Cốt đều là ngươi sao? Sao giờ lại không coi trọng nó như vậy?”

Người xung quanh đều vô cùng xôn xao, có người thất vọng, có người thấy bất đắc dĩ.
Nhìn thấy từng tràng cười không ngớt trong hư không, tiếng cười như làm chấn động Đại Tráng, trong mắt đều toát ra vẻ tuyệt vọng.
Bộ lão bản muốn thua, một khi Bộ lão bản thua, kết cục của trận trù đấu này chính là chết…
Xem ra sau này không có cơ hội ăn những món mỹ vị do chính tay Bộ lão bản nấu nữa rồi.
Mọi người đều không hiểu, tại sao Bộ Phương lại chọn nấu một món tôm nõn.
Thấy Đại Tráng chọn Đại Bằng Bạo Nhục không phải nên chọn nguyên liệu thịt tương tự như vậy sao, nấu ra một món ăn táo bạo áp chế mùi vị đó.
Chỉ có như vậy… mới có thể thắng!
Bộ Phương chắp hai tay.
Sắc mặt rất bình tĩnh.
Tôm nõn Cửu Chuyển Thiên Đạo trong tay hắn đang tỏa ra ánh sáng ôn nhu.
Nhiệt khí phun trào, tôm nõn được đặt bên trong liên hoa, giống như ngọc thạch, trắng nõn vô cùng. Trên lưng tôm có một đường vết nứt mở ra, dây tôm được lấy ra, con tôm vẫn trắng hồng như cũ.
Ngược lại, nhìn vào lại là cảnh đẹp ý vui, như một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo được tạo nên từ trong bát sứ liên hoa men xanh.
Bạch khí mờ mịt, giống như tiên khí phiêu đãng.
Ánh mắt của Đại Tráng nhìn chằm chằm vào Bộ Phương, trong đôi mắt toát ra vẻ tự tin.
Nhìn thấy tôm nõn trong tay Bộ Phương, Đại Tráng dùng đầu ngón chân cũng biết rằng mình nhất định sẽ chiến thắng.
Lần trù đấu, không có bất kỳ độ khó hay tính khiêu chiến nào.
Hắn ngẫm lại cũng cảm thấy đương nhiên, dù sao đối phương chỉ là một phàm nhân, cho dù là Nhất Tôn Đại Thánh nắm giữ lực lượng huyền ảo.
Nhưng sự hiểu biết về nấu nướng vẫn không thể so sánh với Thần được.
So với Thần, Bộ Phương vẫn còn kém quá xa.
Bên trên cái bát màu đen, nước dầu đang bắt đầu sôi trào rồi từ từ chảy ra.
Rau thái được nướng dưới Bạo Nhục, có những giọt nước từ từ chảy ra, thủy khí bốc lên theo ngọn lửa của Đại Tráng, càng trở nên mờ mịt.
Cảnh tượng vô cùng hùng vĩ.
Món ăn được trang trí không hề thua kém món tôm nõn Cửu Chuyển Thiên Đạo.
Ong…
Hai người đã nấu nướng xong.
Kế tiếp chính là mấu chốt của trù đấu, đánh giá thắng bại của món ăn.
Pháp Tắc Viên Luân đang xoay tròn trên bầu trời.
Bỗng nhiên.
Từng đạo Pháp Tắc Chi Lực từ đó bắn ra.
Đó là phù văn thuần túy ngưng tụ Pháp Tắc Chi Lực, lan tỏa ra, trong nháy mắt đã đã quấn quanh thân thể mấy người đang đứng vây xem cùng với quần chúng.
Mà bọn họ chính là người được chọn để đánh giá trận trù đấu này.
Hỏa Yêu lão tổ ngẩn mặt ra, khuôn mặt ẩn nấp trong ngọn lửa nhất thời nở ra nụ cười hưng phấn.
Thế mà hắn ta lại vinh hạnh có được tư cách nếm thử món ăn.
Nói cách khác, vào thời khắc này hắn ta có thể quyết định sinh tử của một Tôn Thần?
Một khi trù đấu thất bại, cho dù là Thần cũng sẽ bị tiêu diệt…
Ngẫm lại cũng có chút kích động!
Minh Vương Nhĩ Ha tò mò nhìn Pháp Tắc Chi Lực quấn quanh thân thể mình.
Hắn ta cũng là đến xem náo nhiệt, không ngờ còn có thể được nếm thử mỹ vị.
Thật tốt!
Còn có một Pháp Tắc Phù Văn vẫn đang phiêu đãng, như đang lựa chọn người nếm thử.
Pháp Tắc Phù Văn màu trắng bay bổng.
Cuối cùng bay đến phía trên Cẩu gia và Đế Thính, lơ lửng trên đỉnh đầu cả hai.
Dường như đang muốn chọn ra một người nếm thử giữa Đế Thính và Cẩu gia.
Đôi mắt Đế Thính sáng lên.
Có cơ hội nếm thử món ăn của do Thần Chi nấu ra, có lẽ cũng là một niềm hạnh phúc.
Ong…
Pháp Tắc Phù Văn không do dự quá lâu, rất nhanh đã lựa chọn kỹ càng xong.
Chầm chậm bay đến chỗ người được chọn.
Cẩu gia mở to mắt nhìn Pháp Tắc Phù Văn bay về phía Đế Thính.
Nhìn Đế Thính vui vẻ phát ra tiếng cười chẳng khác nào con heo, ngay lập tức thấy không vui.
Cẩu gia há mồm ra sủa một tiếng.
Thời Gian Pháp Tắc lưu chuyển.
Thần thức cường hãn lập tức phun trào ra.
Pháp Tắc Phù Văn này dường như bị giật mình.
Pháp Tắc Phù Văn vốn đang xoay tròn bay về phía Đế Thính trên không trung đột nhiên chuyển hướng đến bên cạnh Cẩu gia.
Quấn xung quanh người Cẩu gia.
Nhìn thấy vậy, Cẩu gia hài lòng gật đầu, thịt mỡ trên mặt rung cả lên.
Tiếng cười như heo của Đế Thính im bặt lại, trên mặt ngây ngẩn.
“Con chó này vô lại thế!”
Đúng là như vậy…
Ở trước mặt lão đại của Thời Gian Pháp Tắc này, cho dù là quy luật trù đấu cũng phải thuần phục.
Ba người được chọn ra.
Cẩu gia, Minh Vương Nhĩ Ha, Hỏa Yêu lão tổ.
Cả ba đều vô cùng hưng phấn.
Đây chính là món ăn trù đấu sinh tử, hương vị tất nhiên là vượt qua tưởng tượng của người.
Cẩu gia nện bước chân duyên dáng như mèo, đi bộ trong hư không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận