Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1193: Nói thật ôn nhu đâu? (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Tất cả mọi người là sợ hãi cả kinh, ánh mắt co rụt lại, miệng há mở.
Trợn mắt há mồm.
Quả thật là trợn mắt há mồm, bị một màn trước mắt dọa cho khiếp sợ triệt để, chuyện gì đang phát sinh vậy?!
Làm sao lại phát sinh sự tình khiến cho người ta rùng mình thế này…
Cánh tay Minh Vương khoác trên bờ vai Thiên Cơ Thánh Sư kia lập tức nâng lên, bấm tay liền ở trên trán Thiên Cơ Thánh Sư nhẹ nhàng bắn ra.
Một cỗ lực lượng không thể chống cự mãnh liệt mà đến, trong nháy mắt tràn vào trong thân thể Mạc Thiên Cơ, dưới da thịt, thứ năng lượng kia dâng lên mà đến, trong nháy mắt liền đem y phục chế tác từ tơ tằm trân quý trên người hắn rách bươm ra.
“Xoẹt xoẹt!!”
Tấm vải rách vụn bay tán loạn, tản ra bốn phía, tung bay đầy trời.
Một cảm giác lạnh lẽo nháy mắt liền bao trùm thân thể Mạc Thiên Cơ.
Hắn khó khăn vặn vẹo đầu một chút, lập tức tận mắt thấy, y phục trên người mình bị phá tan…
- Ngươi…?
Đầu Mạc Thiên Cơ run lên, quay đầu nhìn về phía kia Minh Vương Nhĩ Ha, ra sức gầm thét.
Hắn căn bản không ngờ đến, y phục trên người mình lại bị đào nát lặng yên không tiếng động như thế.
Gia hỏa này chỉ cần nhấn một ngón tay ở trên trán của mình thôi!
Thật sự chính là chỉ lột quần áo sao, một chỉ bay một bộ áo.
Đã đến cảnh giới lột áo tối cao sao?!
“Oanh!!”
Một cỗ chân khí cuồn cuộn trong nháy mắt bắt đầu tuôn ra từ trong thân thể Thánh Sư, trong nháy mắt lúc quần áo vỡ nát, bao trùm lấy thân thể hắn, mông lung ở trong ánh mắt người xung quanh.
Nhưng vẫn quá chậm, tất cả mọi người đều đã thấy một màn bị lột áo của Thánh Sư.
Mọi người đều hít vào một hơi lạnh, mặt mũi là vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Ta… Con mẹ nó ta vừa nhìn thấy cái gì?
-Ta thấy được cái mông thịt trắng bóng…?
-Haha! Ta chỉ chú ý đến Thánh Sư đại nhân thế mà bị… lột sạch mẹ nó luôn?!
...
Các đệ tử thánh địa nhốn nháo, trong lòng bọn họ, Thánh Sư đại nhân vô cùng uy nghiêm, cao cao tại thượng, vậy mà mẹ nó bị một ngón tay của một thanh niên điểm vào mi tâm, quần áo nổ tung.
Thánh Sư đại nhân bị lột áo!
Mặc dù màn lột áo này tuy không thô bạo, cũng không dữ tợn như con rối sắt kia, nhưng mà... Dù sao cũng là lột áo đó.
Toàn thân trần trụi... Quá mất mặt!
Mạc Thiên Cơ cũng nghĩ đến điểm này, lập tức nhìn trừng trừng Minh Vương!
Minh Vương híp mắt, cười hì hì...
Rất lâu rồi lột áo chỉ Minh Vương đã vô dụng, không nghĩ tới vẫn dùng tốt như vậy.
Phá xong y phục, tiếp theo chính là đem cái thanh niên này ném ra ngoài.
- Thanh niên, thả lỏng, bản vương sẽ rất ôn nhu với ngươi.
Minh Vương Nhĩ Ha vừa cười vừa nói.
Ngay sau đó, một cánh tay liền đánh ra.
Mạc Thiên Cơ giận dữ.
Hắn cũng đánh ra một tay, phía trên cánh tay kia kéo theo chân khí nồng đậm, cả hai đụng vào nhau, tạo ra một trận oanh tạc.
Minh Vương nắm lấy tay Mạc Thiên Cơ, bỗng nhiên gập mạnh về phái sau.
Trong lúc va chạm, chân khí bắn ra bốn phía
Hai tay hai người đánh bay ra, mỗi một lần đánh ra đều sẽ va chạm trong không trung, mỗi người đều muốn chế trụ đối phương.
- Ái chà, cái tên thanh niên này, tay tay còn rất nhanh a!
Minh Vương kinh ngạc nhìn Mạc Thiên Cơ.
Đôi mắt Mạc Thiên Cơ trở nên lạnh lẽo, nghĩ đến Mạc Thiên Cơ hắn hành tẩu toàn bộ Tiềm Long Đại Lục, thậm chí lúc trước, đối mặt với Hắc Long Vương Vô Tận Hải to lớn của Đại Lục, gió to sóng lớn gì chưa từng gặp qua.
Chỉ mới lột áo liền muốn tinh thần của hắn dao động?!
Gia hỏa này... Tuổi còn rất non!
Ba ba ba ba!
Bàn tay hai người không ngừng đánh vào nhau.
Minh Vương Nhĩ Ha xuất chưởng càng nhanh hơn, hoa mắt hỗn loạn, đám người phía dưới thậm chí không thấy rõ độ xuất chưởng của hai người!
Không biết từ lúc nào, trên trán Mạc Thiên Cơ đã toát ra mồ hôi.
Vậy mà hắn lại thấy mệt mỏi, cảm thấy không theo kịp độ xuất chưởng của Minh Vương.
Chết tiệt mà!
Rốt cuộc gia hỏa này… có lai lịch gì!
Ba!
Bỗng nhiên.
Một tiếng vang giòn vang vọng, quanh quẩn bên trong tửu lâu.
Tất cả mọi người đều ngẩn ngơ, sau đó há hốc mồm.
Các đệ tử Thánh Địa chấn kinh!
Minh Vương Nhĩ Ha với Thánh Sư Mạc Thiên Cơ đang so tài đọ tốc độ tay, lại đột nhiên đưa tay đập vào ở trên đầu Mạc Thiên Cơ, khiến cho cả người Mạc Thiên Cơ đang vô cùng tập trung lảo đảo một cái.
- Ngươi!!
Mạcộ Thiên Cơ cảm thấy có một nỗi tức giận không tên trào dâng từ tận đáy lòng.
Đây là biệt khuất cho nghẹn...
Nói sẽ ôn nhu đâu?
Nói cùng nhau một chưởng đối một chưởng, sao lại chào hỏi đầu hắn?
Tâm trí Mạc Thiên Cơ bấn loạn, ngay sau đó, bàn tay Minh Vương lại lần nữa đánh ra.
Tinh thần Mạc Thiên Cơ đang loạn như vậy sao còn có thể cùng bắt nhịp tiết tấu với Minh Vương Nhĩ Ha, hai tay đập loạn, cuối cùng lại bị Minh Vương chặn đứng, xoạt xoạt một trận giòn vang, cả người bị bắt giữ.
Một cự lực từ trong lòng bàn tay Minh Vương Nhĩ Ha tóe ra.
Sau một khắc, tất cả mọi người đều trừng lớn mắt.
Nhìn lên thân hình Thiên Cơ Thánh Sư xẹt qua một đường cong trên không trung, chậm rãi hướng về phía cửa bên ngoài kia mà rơi xuống.
Chân khí che phủ lên cơ thể Mạc Thiên Cơ cũng đều tản mạn ra.
Có người lập tức há hốc mồm, bởi vì bọn họ thấy được da thịt trắng nõn của Mạc Thiên Cơ cùng… cái mông trắng trắng mập mập!
Không hổ là cái mông của Thánh Sư...
Bành…
Thánh Sư rơi xuống đất, huyết tuyết lan ra đầy đất.
Đôi mắt của đám người ở đây run lên, nhao nhao lấy lại tinh thần, hít vào khí lạnh.
Minh Vương Nhĩ Ha phủi tay, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng, hắn ta cũng cảm thấy rất vừa lòng với chiêu này của mình.
Đường cong kia gần như hoàn mỹ, góc độ rơi xuống đất cũng không thể bắt bẻ…
Đây là một màn lột áo ném ra hoàn mỹ.
- Dựa vào chút bản lãnh này của ngươi cũng dám ở trước mặt bản vương kêu gào… Không phải ngươi cảm thấy chó ghẻ mạnh à? Vậy ngược lại ngươi mở to mắt ra nhìn xem, bản vương mạnh hay không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận