Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 3137: Điều bất phàm trong điều bình thường (1)

Trong rừng, tuy nhìn thì cũ nát nhưng thực tế lại là nơi mà Trù Thần chuẩn bị cho bài kiểm tra cuối cùng nên mọi thứ đều không tầm thường.
Bộ Phương nắm thái đao trong tay, hắn có thể cảm nhận được sức mạnh khủng bố ẩn chứa bên trong đó. So với Long Cốt thái đao lũng hưng thịnh còn mạnh hơn nhiều.
Thái đao, nồi, bếp lò đều là những vật vô cùng phi thường, đều là Thần Khí đỉnh cấp trong vũ trụ. Quả là Trù Thần rất để tâm tới bài kiểm tra cuối cùng này, hắn hy vọng Bộ Phương có thể nấu ra một món ăn đỉnh cấp. Bởi vì chỉ có như vậy mới có thể có tư cách kế thừa truyền thừa Trù Thần hắn.
Chính vì vậy mà Trù Thần đã chuẩn bị cho Bộ Phương từ nguyên liệu nấu ăn tới đồ làm bếp, đều là những thứ vô cùng chất lượng.
Bộ Phương nắm lấy thái đao, mặt dần không có biểu cảm gì. Ánh mắt của hắn có chút thâm thúy, như đang suy nghĩ cái gì đó. Sau một lúc thì hắn lắc đầu, lại buông thái đao xuống một lần nữa.
Hắn sẽ không sử dụng đồ làm bếp mà Trù Thần cung cấp cho hắn. Hắn nhìn về những nguyên liệu nấu ăn ở phía xa, khí tức tản ra vô cùng khủng bố, không kém gì nguyên liệu nấu ăn cấp bậc Đại Hồn Chủ.
Khóe miệng Bộ Phương nhếch lên một cái, lùi về phía sau mấy bước. Hắn ngồi xếp bằng trên mặt đất, không nấu ngay mà suy nghĩ gì đó.
Món ăn Trù Thần, hỗn hợp giữa đạo vô tình và đạo hữu tình, trong đó đạo vô tình chiếm phần nhiều hơn. Có lẽ bởi vì vậy mà mới khiến Trù Thần đi tìm người thừa kế. Đường đi của Trù Thần sai, khả năng hắn đã tịch diệt trong vũ trụ, vì vậy mới tìm kiếm muốn đời chủ ký sinh.
Bộ Phương trầm tư một lúc lâu, nhàn nhạt liếc nhìn mọi thứ trước mắt. Sau đó những đồ làm bếp và nguyên liệu nấu ăn đỉnh cấp kia bắt đầu thay đổi. Những thứ đẳng cấp kia dần trở nên bình thường. Khí tức mãnh liệt cũng trở nên tầm thường. Giống như đồ trong bếp ở một thôn quê bình thường.
Có lẽ Trù Thần cũng không hiểu Bộ Phương đang muốn làm cái gì.
Bộ Phương đứng thẳng lên, nắm lấy thanh thái đao tầm thường kia, bắt đầu nấu nướng. Dùng những nguyên liệu nấu ăn vô cùng đơn giản kia.
Rau cải trắng được Bộ Phương rửa sạch sẽ, nấu nướng bằng tình cảm chân thành. Trứng gà đập vào trong bát, chậm rãi dùng đũa đánh lên, lòng trắng và lòng đỏ trộn vào với nhau. Thịt lợn đặt trên thớt, nhẹ nhàng thái từng miếng.
Tất cả động tác đều vô cùng bình tĩnh, Bộ Phương không vội vàng như trước đây. Hắn dùng đao công bình thường để phát huy mùi vị của nguyên liệu nấu ăn tới cực hạn.
Đây là một kiểu đao công mang theo tình cảm. Tình cảm được đặt vào trong từng nguyên liệu nấu ăn.
Uỵch!
Đôt bột mì ra, hai tay Bộ Phương đều trở nên trắng nõn. Hắn nặn bột thành một cục nhỏ, ở giữa trọc thủng một lỗ nhỏ. Đổ nước vào trong đó, dòng nước phun trào bắt đầu xông phá cục mì. Giống như nước vỡ đê, không ngừng chảy vào trong.
Bộ Phương bình tĩnh nặn bột, hắn không hề dùng sức mạnh Pháp Tắc, cũng như sức mạnh Thiên Đạo… Hắn dịu dàng nhào bột như đang tắm cho con của mình vậy.
Trên bầu trời như có đôi mắt đang chăm chú quan sát Bộ Phương, có lẽ đang ngạc nhiên trước cách nấu nướng của hắn. Có nguyên liệu nấu ăn đỉnh cấp không cần, có đồ làm bếp cực phẩm cũng không cần, lại dùng những thứ vô cùng tầm thường kia. Chẳng lẽ Bộ Phương cảm thấy dùng phương thức nấu nướng bình thường có thể nấu ra mỹ thực ngon hơn những đồ đã cung cấp kia sao?
Bộ Phương vẫn tiếp tục làm, ánh mắt vô cùng kiên định. Bột mì được nặn thành cục, cánh tay hơi ép xuống, bồn sứ như phát ra tiếng kêu nhẹ.
Món ăn Trù Thần là cái gì?
Bộ Phương cũng từng từng dùng nguyên liệu và đồ làm bếp cực phẩm nấu ra một món ăn, nhưng hắn vẫn sai. Có lẽ lần đó là do hắn không đủ thực lực. Dưới sự trợ giúp của Tiểu Tôm mới thành ra món giả Trù Thần.
Một chữ giả kia như chênh lệch vạn năm ánh sáng, không thể bù đắp. Một chút chênh lệch kia mà Bộ Phương đã dùng 500 năm để suy nghĩ, cũng không thể tìm ra. Sự tuyệt vọng trong nội tâm đó Bộ Phương rất rõ.
Mà khi hắn ăn món ăn Trù Thần, một món ăn dùng nguyên liệu cực phẩm kia tập hợp thiên thời địa lợi nhân hòa, không hề có chữ giả. Nhưng cũng không thể khiến hắn cảm thấy kinh diễm, thậm chí hắn còn cảm thấy có chút thất vọng.
Chẳng lẽ món ăn Trù Thần chỉ có thể đạt tới mức độ này?
Bộ Phương bắt đầu nghi hoặc, hắn bắt đầu nghĩ lại. Hắn cảm thấy có lẽ là cách làm của hắn không đúng. Đi qua phù hoa, dùng nguyên liệu bình thường nhất, giản dị nhất mà nấu nướng.
Hắn tiếp tục dùng chày cán bột mỳ, cẩn thận tạo thành từng miếng mỏng.
Một bên khác thì trộn đủ loại nguyên liệu nấu ăn vào một cái chậu gốm. Chỉ thế thôi mà cũng khiến người ta cảm thấy kinh diễm. Bộ Phương như hoàn toàn say mê đắm chìm vào đó. Đơn giản mới là thật. Đây có lẽ mới là món ăn Trù Thần mà Bộ Phương đang theo đuổi.
Nhẹ nhàng múc một thìa nhân và nhồi nhân vào bột, gói bột cẩn thận, cẩn thận từng lớp từng nếp gấp.
Hắn vừa gói vừa di chuyển ánh mắt. Trong ánh mắt kia khoảng thời gian 500 năm cũng xuất hiện. 500 đối với hắn mà nói như vượt qua nửa cuộc đời.
Cho dù là ở trái đất, ở Tiềm Long Đại Lục, ở Tiên Trù Giới, hay Vũ Trụ Hỗn Độn… đều không dài đẵng đẵng như 500 năm kia.
500 năm này như lắng đọng tâm cảnh. Có lúc hắn sẽ nhớ tới những người bạn cũ, có lúc sẽ nhớ tới lúc hắn mới bước vào con đường trù nghệ. Khi đó tuy hắn nhỏ bé nhưng lại không hề sợ hãi. Chính kiểu không sợ hãi kia khiến cho hắn cảm thấy có chút buồn cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận