Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1853: Ăn (1)

Cuối cùng thì đùi dê nướng cũng đã hoàn thành.
Mùi thơm nức mũi lập tức lan tỏa ra khắp mười dặm, cửa phòng cũng không khống chế được mùi hương phiêu đãng kia.
Hương thơm khắp bốn phía, khí nóng bốc lên, mùi thịt thơm nức tuôn ra làm người ta không thể đè nén và kiềm chế được.
Mùi hương đó hoàn toàn lay động vị giác thèm ăn của người khác.
Ngoài cửa.
Mây đen cuồn cuộn, sấm sét vang vọng, một cỗ uy áp bàng bạc không ngừng rơi xuống, khiến mọi thứ đều chấn động.
Tiểu Bạch đã đứng bên ngoài nhà hàng từ sớm, hắn ngửa đầu nhìn trời, song song với lôi đình.
Lôi phạt lần này thoạt nhìn rất mạnh mẽ, dù sao thì tầng mây kiềm nén tựa như muốn áp bách cả thành trì, hủy diệt tường thành.
Hai cái cánh kim loại sau lưng Tiểu Bạch giang rộng phát ra tiếng leng keng không ngừng vang vọng.
Trong ánh mắt cứng nhắc của hắn có quang hoa lôi đình phụt ra.
Lôi phạt giáng xuống.
Tiểu Bạch đột nhiên phóng thẳng về phía chân trời.
Một đạo lôi long giương nanh múa vuốt lập tức chui ra từ trong tầng mây đen, tựa như muốn xé rách cả màn trời.
Uy áp đáng sợ làm cho tâm thần người ta không khỏi sợ run lên, cực kỳ khủng bố.
Tiểu Bạch không sợ lôi đình, hắn ta uốn lượn bay lên rồi giơ một quyền ra, mang theo cơn giận tựa như rung chuyển cả đất trời mà va chạm với lôi long đang rít gào kia.
Lôi đình bắn ra khắp bốn phía, rơi rụng xuống mặt đất dẫn ra một trận ánh lửa tung toé.
Lôi vân đang cuồn cuộn ầm ầm.
Người xung quanh đều nhìn đến ngây người, bọn họ đứng tại chỗ mà ngơ ngác ngẩng đầu nhìn lên trời cao.
Nhìn thấy sự va chạm đáng sợ trên bầu trời, tất cả đều không rét mà run.
Sau đó…
Bọn họ đều vô cùng hưng phấn!
Một đạo lôi phạt!
Hai đạo lôi phạt!
Ba đạo…
Tám đạo lôi phạt giáng xuống liên tục.
Tiểu Bạch cũng bị đánh đến cháy đen cả người, trên cơ thể nó dường như cũng có lôi đình đang chạy tán loạn.
Hô hấp của những người xung quanh đều cứng lại, đến thở mạnh cũng không dám.
Bát Trọng Lôi Phạt…
Cuối cùng lần này Bộ lão bản đã nấu ra thái phẩm gì mà lại có thể dẫn động cả Bát Trọng Lôi Phạt.
Tiểu Bạch ngăn trở tầng lôi phạt thứ tám, thân hình hắn ta cũng lọt thật sâu vào trong mặt đất, mặt đất bị giẫm nứt toác.
Khói mù cuồn cuộn trong một mảnh tối om.
Ánh mắt cứng nhắc của Tiểu Bạch đột nhiên mở lớn, phát ra quang hoa, hơi thở của hắn tăng lên.
Dường như mây đen trên bầu trời vẫn còn đang trôi dạt.
Tất cả mọi người đều cảm nhận được một trận hoảng sợ và khó tin.
Chẳng lẽ… vẫn còn lôi vân?
Phía trên Bát Trọng Lôi Phạt là cái gì?
Cửu Trọng Lôi Phạt?!
Đó chính là lôi phạt trong truyền thuyết đó!
Đã biết bao nhiêu năm không có Cửu Trọng Lôi Phạt xuất hiện ở Tiên Trù Giới rồi?
Cho dù có thể xuất hiện thì Tiên Trù Giới bây giờ có thể chống đỡ được Cửu Trọng Lôi Phạt sao?
Quả nhiên…
Sau khi tầng mây tối đen cuồn cuộn dâng lên một hồi lâu thì cũng tán đi, cuối cùng tầng lôi phạt thứ chín cũng không giáng xuống.
Dù sao thì cảnh giới trong truyền thuyết cũng không bị đánh vỡ dễ dàng như vậy.
Suy cho cùng thì Bộ Phương là Nhất phẩm Tiên Trù, với thực lực đó mà dẫn động Bát Trọng Lôi Phạt đã là cực kỳ yêu nghiệt rồi.
Nếu còn dẫn động Cửu Trọng Lôi Phạt thì sẽ bị trời phạt đó.
Hai cánh kim loại sau lưng Tiểu Bạch thu lại, kết thúc màn trình diễn của hắn ta, hắn sải bước chân, cả người phát ra hồ quang sáng chói mà trở lại nhà hàng một lần nữa.
Bên trong nhà hàng.
Mọi người nhận thấy lôi phạt đã chấm dứt, trong lòng bọn họ đều không khỏi kích động lên.
Lôi phạt vừa kết thúc, có nghĩa là tiếp theo đây bọn họ có thể thưởng thức mỹ vị này rồi.
Mỹ thực được nấu ra từ nguyên liệu nấu ăn của Đại Thánh.
Đây quả thực là… ngàn năm hiếm có.
Thân là Đại Thánh, sao lại có thể trở thành nguyên liệu nấu ăn của người khác dễ dàng như vậy được chứ?
Mà có thể thu hoạch được đùi của Đại Thánh dê rừng này thật sự rất khó khăn.
Cẩu gia đã thèm đến mức sắp chảy cả nước miếng từ lâu rồi.
Những người khác cũng vô cùng mong chờ và trông đợi.
Bộ Phương không để mọi người đợi lâu.
Hắn lấy từng cái đĩa sứ thanh hoa ra.
Rồi chia mấy đĩa sứ này cho mỗi một người ngồi trên bàn ăn.
Chiếc đĩa sứ mà Bộ Phương yêu thích, hắn cảm thấy loại chén đĩa đầy hoa văn này mới có ý nghĩa.
Mọi người cầm chén đĩa, tầm mắt bọn họ đều tập trung lên đùi dê nướng vàng óng ánh kia.
Mùi thơm bay phất phới tỏa ra, không chỉ có mùi thịt mà còn có mùi của gia vị, hương thơm này cực kỳ đậm đà khiến cho người ta muốn ngừng mà không được.
Tay Bộ Phương run lên, Long Cốt Thái Đao bèn rơi vào trong tay hắn.
Hắn động tâm thần một cái, bộ dáng của Long Cốt Thái Đao lập tức thay đổi một chút.
Nó biến thành hình dáng của một thanh chủy thủ màu vàng.
Chủy thủ màu vàng sắc bén, bên trên còn được khắc hoa văn hình rồng, cực kỳ cao cấp.
Đương nhiên, những thứ này đều là thứ yếu.
Sở dĩ Bộ Phương sử dụng Long Cốt Thái Đao để cắt thịt, chính là bởi vì hắn khá thông thạo Long Cốt Thái Đao hơn, thi triển càng dễ dàng hơn nữa.
Bởi vì tiếp theo phải cắt đùi thịt, cũng là một quá trình rất quan trọng.
Bộ Phương ngắm nghía Long Cốt Thái Đao đã hóa thành chủy thủ một hồi, sau đó hắn xếp từng phần bánh nướng vào trong đĩa sứ Thanh Hoa rồi chia cho mọi người.
Tác dụng của bánh nướng là để ăn chung với thịt dê nướng, hắn cắt thịt dê từ trên đùi xuống, dùng bánh nướng bao xung quanh, sau đó chấm vào nước chấm rồi nhét vào trong miệng.
Cắn một ngụm.
Mùi của gạo, hương thơm của thịt, vị của sốt tương đồng thời tỏa ra, mùi vị của ba thứ trộn lẫn vào nhau hình thành một loại hương vị khó có thể nói thành lời.
Đương nhiên, cũng có thể ăn mà không cần kẹp với bánh nướng.
Chỉ thưởng thức thịt dê thôi, thật ra cũng là một loại thể nghiệm khác.
Đương nhiên sẽ do thực khách chọn lựa.
Bản thân Bộ Phương càng có xu hướng sử dụng kết hợp với bánh nướng.
Dù sao loại gạo dùng để làm bánh nướng này là do hắn gieo trồng trong Điền Viên Thiên Địa, tất nhiên không giống bình thường rồi, trong đó còn ẩn chứa ý chí thiên đạo cường đại nữa đó.
- Tên nhóc Bộ Phương, nhanh, nhanh cho Cẩu gia một miếng thịt, không nhịn được nữa rồi!
Hai bộ móng vuốt của Cẩu gia ghé vào trên bàn cơm, đôi mắt của hắn đầy vẻ trông mong mà nhìn Bộ Phương rồi nói.
Bộ Phương liếc mắt nhìn Cẩu gia một cái, khóe miệng hắn câu lên.
Sau đó chủy thủ đảo một cái mà rơi vào trong tay Bộ Phương, tư thế hắn cầm chủy thủ không giống với tư thế bình thường, mũi đao của chủy thủ hướng về phía mình, hắn lật tay lại mà cầm lấy.
Hương thơm nức mũi của đùi dê ập tới, khí nóng hôi hổi tràn ngập không ngừng.
Bề ngoài đùi dê được Bộ Phương nướng đến vàng óng ánh, có nước dầu không ngừng nhỏ giọt xuống rồi rơi trên mặt đất.
Bộ Phương đánh giá đùi dê thật cẩn thận một hồi, sau đó hắn định tìm một vị trí tốt để hạ đao.
Bộ Phương chuyển động Chiến Thần côn, cuối cùng hắn cũng tìm được vị trí phù hợp.
Bộ Phương cầm thanh chủy thủ theo chiều ngang, cắt về hướng bên trong, hắn chậm rãi cắt thịt dê thành từng miếng nhỏ.
Chủy thủ kìm giữ khối thịt dê này, ánh mắt Bộ Phương đảo qua rồi vung lên.
Thịt dê kia tản ra mùi thơm rồi rơi vào trong bát sứ của Cẩu gia.
Ánh mắt Cẩu gia đột nhiên sáng bừng lên, hắn không nói hai lời mà vẫy đuôi quét đĩa sứ tới gần mình, khối thịt dê kia lập tức chui vào miệng hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận