Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2836: Nàng... nên trở về rồi. (2)

Notice: Undefined offset: 184
Tru Tiên Tứ Kiếm treo sau lưng Thông Thiên Giáo Chủ, hắn ta ôm Thanh Bình Kiếm trước ngực mà lên tiếng với vẻ cảm khái.
Trong mắt họ đều toát ra sự tôn kính cao độ đối với ba vị Nhân Hoàng.
Những nhân vật vĩ đại như thế đáng để bọn họ kính phục.
Khoảnh khắc tiếp theo.
Tất cả mọi người đều quay người lại, biến thành những đạo lưu quang rồi bay như tên bắn về phía Trái Đất.
Bốn hắc động đã được trấn thủ.
Một số Hồn Ma còn sót lại lao vào Trái Đất.
Cũng bị Thông Thiên Giáo Chủ giết chết một cách tàn nhẫn.
Tâm trí hắn ta chuyển động.
Tru Tiên Tứ Kiếm hóa thành bốn thanh kiếm, phân tách lưu quang ra rồi treo bên trên bốn cái cửa động...
Tôn Ngộ Không cũng nhổ bốn sợi lông khỉ, mỗi sợi lông khỉ đều biến thành Kim Cô Bổng rồi trấn ở bốn cửa vào của hắc động kia.
Dương Tiễn thì lại không có thủ đoạn gì cả.
Bộ Phương lặng lẽ nấu bốn món ăn, mỗi món đều đang bốc khói nghi ngút, phân biệt mà hạ cánh ở bốn cửa động.
Mỗi món ăn đều tản ra khí tức đặc biệt riêng. Hơi thở này thuộc về Trù Thần Sáo Trang.
Tọa trấn ở bốn cửa động.
Lúc này, Trái Đất được phòng thủ kiên cố, sẽ không còn bị Hồn Ma xâm chiếm nữa.
Về phần những Hồn Ma còn sót lại đang xâm chiếm Trái Đất, sau khi các Hồn Chủ đều bị tiêu diệt thì chúng chỉ có thể trốn đi nơi khác.
Nhưng Hồn Ma là kẻ thù chung của cả loài người.
Loài người trên Trái Đất đều có chung mối thù, căn bản sẽ không bao giờ buông tha cho chúng.
Mỹ, Hoa Quốc, Liên minh phương Tây đều hợp sức huy động lực lượng để bao vây và trấn áp lũ Hồn Ma này.
Chẳng bao lâu... Hồn Ma đã bị xóa sổ hoàn toàn trên Trái Đất.
...
Côn Lôn Tiên Sơn.
Bộ Bộ Tiểu Điếm.
Đám người Bộ Phương, Tiểu U, Cửu Thiên Huyền Nữ, Dương Tiễn, Tôn Ngộ Không đáp xuống trước nhà hàng.
Không ít Tiên Thần đều phát hiện ra bọn họ mà ào ào kéo đến.
Giờ đây, những Tiên Thần đều vô cùng kính trọng Bộ Phương.
Tất nhiên, những vị Tiên Thần này còn kinh ngạc hơn khi nhìn thấy Tôn Ngộ Không.
- Cung nghênh Đại Thánh…
Nhiều vị Tiên Thần đều vội vàng chắp tay lại.
- Bây giờ Lão Tôn ta đã thành Phật rồi, rất Phật tính (*) đó. Có chuyện gì thì cứ nói đàng hoàng đi, mọi người đừng sợ...
(*) Phật tính: là các đức tính (tính chất) cao đẹp đặc biệt của một vị Phật, ý ở đây đề cập đến bản tính hiền lành, lương thiện,...
Tôn Ngộ Không vừa cười vừa gãi má.
Tiểu U im lặng không nói gì.
Dường như Bộ Phương đã nhận thấy sự bất thường của nàng.
- Sao vậy?
Bộ Phương cau mày.
Tiểu U liếc nhìn Bộ Phương, vẻ mặt nàng không hề thay đổi mà lắc đầu.
Sau đó, Tiểu U bước vào bên trong Bộ Bộ Tiểu Điếm, đi lên tầng hai, trở về căn phòng quen thuộc của mình.
Cách bài trí của Bộ Bộ Tiểu Điếm về cơ bản vẫn giống với tửu lâu lúc trước.
Tiểu Hồ chui vào trong vòng tay của Bộ Phương, ngẩng đầu lên mà nhìn bóng lưng của Tiểu U trên tầng hai, trong đôi mắt nhỏ dường như có chút ngờ vực.
Bộ Phương cau mày, hắn không nói gì mà xoa đầu Tiểu Hồ.
Từ khi Bộ Phương trở về, Bộ Bộ Tiểu Điếm cũng trở nên náo nhiệt hơn hẳn.
Sau khi biết tin Bộ Phương trở về, các quan chức cấp cao của nhiều nước lần lượt kéo đến Côn Lôn Tiên Sơn.
Mặc dù Bộ Phương không nói hắn muốn bán thịt Hồn Chủ. Nhưng bọn họ vẫn ùn ùn kéo đến đây.
Trong nhà hàng.
Luồng khí mờ mịt khắp nơi, khí nóng cuồn cuộn.
Hương thơm nồng nàn quanh quẩn khắp cả nhà hàng.
Dương Tiễn, Tôn Ngộ Không và Hao Thiên Khuyển, cả ba bò trên bàn ăn mà ăn uống vui vẻ.
- Ai ui… sự sung sướng này, thật sự làm Lão Tôn ta ngứa ngáy khó nhịn trong lòng.
Tôn Ngộ Không ngẩng đầu từ trong bát canh lên, lông mao trên khuôn mặt của hắn ta đều dính đầy nước sốt, nhìn vô cùng hài hước.
Đôi môi bị vị cay làm cho sưng đỏ lên.
Miệng Dương Tiễn nhóp nhép không ngừng, con mắt kép trên trán hắn ta cũng trừng lớn lên, căn bản không được dừng lại được.
Hao Thiên Khuyển vung vẫy chiếc đuôi của mình với vẻ đầy thích thú.
Leng keng.
Tấm rèm phòng bếp được vén lên.
Bộ Phương lau nước còn đọng trên tay rồi bước ra khỏi phòng bếp với vẻ mặt không chút biểu cảm.
Hắn nhìn ba tên đang ăn uống thỏa thích kia mà nhàn nhạt nói.
- Thế nào, mùi vị ổn chứ?
Tôn Ngộ Không hưng phấn mà trực tiếp nhảy từ trên ghế lên, ngồi xổm trên bàn ăn, vò đầu bứt tai.
- Đâu chỉ là ổn thôi đâu, ngay cả trong Thiên Đình của lão Ngọc Đế cũng không tìm được mùi vị thơm ngon như vậy đâu… so với món ăn này của ngươi, tiên đan trong lò luyện đan của Thái Thượng Lão Quân còn vô vị nhạt nhẽo hơn nhiều.
Tôn Ngộ Không không hề tiếc lời khen ngợi.
Khóe miệng Bộ Phương hơi cong lên, hắn rất hưởng thụ lời khen thế này.
Chỉ mong người khác sẽ khen hắn thôi.
Thông Thiên Giáo Chủ đã trở về Bồng Lai Tiên Đảo rồi.
Với tư cách là thủ lĩnh hiện tại của các vị Tiên Thần ở Trái Đất, tất nhiên hắn ta sẽ không rời đi dễ dàng như vậy.
Khi mấy tên lãnh đạo của các nước khác biết tin Bộ Phương không hề chuẩn bị bán thịt Hồn Chủ, bọn họ cũng lần lượt rời đi, nhưng để lại một số người thường xuyên chú ý đến động thái của nhà hàng.
Bộ Phương vô cùng buồn chán.
Hắn kéo một chiếc ghế ra rồi ngồi trước cửa nhà hàng.
Hắn nằm trên ghế mà ngắm hoàng hôn trên Côn Lôn Sơn, trong lòng chỉ cảm thấy vô cùng thoải mái.
Tôn Ngộ Không đã ăn uống no say, hắn ta cũng học theo bộ dạng của Bộ Phương mà nằm ườn trên ghế.
Tuy nhiên, sau khi nằm được một lúc, hắn ta đã cảm thấy buồn chán nên chạy tót lên trên nóc nhà hàng đuổi Côn Bằng.
Mặt trời chiều tựa như lòng đỏ trứng muối chậm rãi trốn đằng sau núi cao, chỉ còn lại một màu đỏ như máu ở phía chân trời.
Đột nhiên!
Trong ánh chiều tà, một bóng người chầm chậm bước từ đằng xa đi tới.
- Hả?
Bộ Phương sửng sốt.
Bóng dáng đó đi từ xa đến gần, tốc độ cực nhanh.
Rất nhanh.
Bóng dáng đó đã xuất hiện trước nhà hàng. Người đó bọc trong một chiếc áo choàng đen, căn bản không thể nhìn rõ được bộ dạng thế nào.
Người đó đứng trước cửa nhà hàng, đối diện với Bộ Phương đang nằm trên ghế tựa.
Đôi mắt đằng sau chiếc áo choàng đen dường như nhìn chằm chằm vào Bộ Phương một hồi lâu, cuối cùng cũng chuyển tầm mắt và rơi vào nhà hàng.
Mà người đó cũng phớt lờ Bộ Phương, nhấc chân bước vào trong nhà hàng.
- Xin lỗi, nhà hàng tạm thời đóng cửa.
Bộ Phương nghiêng đầu mà nói.
Cơ thể của người kia hơi khựng lại, nhưng rồi hắn ta vẫn tiếp tục sải bước đi vào trong nhà hàng...
Bộ Phương lập tức cau mày lại.
- Oh… Ta không đến đây để ăn, ta đến tìm người...
- Xin hỏi, Trớ Chú Thiên Nữ có ở đây không?
- Nàng ấy... Đã đến lúc phải về nhà rồi.
Người mặc áo choàng nhẹ nhàng nói.
Đôi mắt Bộ Phương đột nhiên co rụt lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận