Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1100: Cuồng Ma lột quần áo quen thuộc (2)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Sợi tóc màu bạc của Sở Trường Sinh bay tán loạn, hé miệng thở dài một hơi não nề.
Rất nhanh thân hình hắn đã nhỏ dần, hóa trở lại bình thường.
Một bộ quần áo bay ra, choàng trên thân hình tuấn mỹ gầy gò của Sở Trường Sinh. Khó mà tin được người gầy gò thế kia mà lúc trước đã hóa thành một người khổng lồ cao hơn ba mét.
Mặt đất.
Yến Thành không nhúc nhích, máu tươi nhuộm đỏ.
Hắn hấp hối, chỉ còn lại một tia sinh cơ đang lượn lờ.
Bỗng nhiên, Yến Thành động đậy.
Sở Trường Sinh chậm lại, quay đầu nhìn về phía Yến Thành, nhìn thấy hắn đang bò lên từ mặt đất.
Hả?
Thành thế kia rồi vẫn không chết?
Sở Trường Sinh có vẻ ngạc nhiên, nhận lấy vô số đòn công kích thế rồi vẫn chưa chết.
Hồn thang đều bị oanh bạo, còn có thể sống sao?
Yến Thành cũng có một sợi chấp niệm à?
Tiểu Bạch ở phía xa, đôi cánh sau lưng mở ra, trong tay nắm lấy Thí Thần côn, đôi mắt hơi lấp lóe.
Yến Thành từ trong hố sâu run rẩy bò lên, máu tươi trong miệng không ngừng tuôn xuống. Cả người hắn đều nhuộm đỏ máu, sinh cơ phi tốc khuếch tán.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía xa, tinh thần hắn có cảm ứng hướng về phía Tiểu Bạch.
Chỗ ấy… có Thí Thần cung của hắn.
Chính là Thí Thần cung đang được Tiểu Bạch nắm trong tay, nó đại diện cho sự vinh quang của Yến Thành, không thể bị cướp đi được.
Tiểu Bạch nắm lấy Thí Thần cung liếc nhìn Yến Thành một chút rồi lại nhìn Thí Thần cung trong tay, sau đó…
Một cái động đen trong bụng nổi lên, như một cái miệng mở ra, nhét Thí Thần cung vào trong đó.
Xoạt xoạt xoạt.
Một tiếng ma sát vang lên, tất cả mọi người đều rùng mình kinh hãi phát hiện…
Thí Thần cung kia thế mà cứ như vậy bị cắn nát…
Một thanh vũ khí Thí Thần… cứ như vậy bị ăn!
Yến Thành vừa vặn nhìn thấy cảnh này, thân thể run rẩy không động.
Máu tươi tràn ngập, con mắt trừng lớn. Nhưng cũng vẻn vẹn dừng lại ở trừng lớn, thần quan trong đôi mắt biến mất.
Một tia sinh cơ kia cũng nhanh chóng tiêu tán.
Uỳnh!
Thân thể Yến Thành một lần nữa rơi trên mặt đất, đầy bụi bặm bay lên.
Yến Thành rốt cuộc… vẫn thua.
Tất cả cảm xúc kiềm chế của mọi người thời khắc này cũng buông ra.
Mạc Lưu Cơ không biết khi nào thì đi. Nhưng nếu như hắn cứ ở chỗ này, nhìn thấy một màn kia khẳng định muộn phiền muốn thổ huyết, đồng thời hoài nghi nhân sinh.
Bởi vì hắn nhìn ra Yến Thành bị đánh đến chết.
Nhưng Yến Thành chết…
Kiểu chết không phải là bị đánh chết, mà chính là bị tức chết.
Thật sự là bị tức chết.
Tất cả mọi người đều cảm thấy Yến Thành là bị tức chết… Nếu như hắn không nhìn thấy một màn Tiểu Bạch ăn Thí Thần cung kia, khả năng còn có thể giãy dụa một lúc, sau đó mới bị đánh chết.
Một trận gió thổi tới, thổi cát bụi bay đầy trời.
Tiểu Bạch đứng tại chỗ, xoạt xoạt cắn Thí Thần cung.
Sở Trường Sinh hất y phục, sắc mặt lạnh nhạt, quần áo trên người cũng tung bay.
Đột nhiên.
Thân thể Yến Thành có năng lượng tán ra.
Một bóng người mơ hồ từ trên thi thể phóng lên tận trời.
Bóng người kia không phải ai khác chính là Yến Thành đã chết đi.
Một ngọc phù bọc lấy linh hồn của Yến Thành định tháo chạy.
Chỉ cần tàn hồn, có thêm trận pháp của Thánh Địa Ngọc Hằng, Yến Thành vẫn còn cơ hội sống lại.
Nhưng mà…
Tàn hồn của Yến Thành trôi nổi một lúc, bỗng nhiên cứng đờ, sau đó hoảng sợ giãy dụa.
Từng ánh sáng tràn ngập thân thể hắn.
Ngay sau đó, tàn hồn Yến Thành nổ tung, hóa thành một bóng người vàng óng.
Một cỗ uy áp đáng sợ nhất thời hiện lên.
Một khí tức quen thuộc.
Thánh Sư của Thánh Địa Ngọc Hằng!
Tròng mắt Minh Vương Nhĩ Cáp hơi híp lại.
Bộ Phương nhướng mày.
Sợi tóc bạc của Sở Trường Sinh bay lên, hướng cằm nhàn nhạt nhìn bóng người kia.
Thân hình Thánh Sư đứng trong hư không, toàn thân đều khiến hư không rung động.
- Chúng ta lại gặp mặt rồi…
Thánh Sư từ tốn nói ra, âm thanh vang vọng đinh tai nhức óc khiến mỗi một người đều có thể nghe rõ ràng.
- Diệt phân thân của ta, giết thống lĩnh của Thánh Địa Ngọc Hằng ta… Thao Thiết Cốc muốn bị xóa tên triệt để trong Vương Đình à?
Giống như âm thanh của thiên thần trên bầu trời.
Một thứ giống như uy áp của Thần Linh bao trùm xuống, khiến thân thể mỗi người đều chấn động.
Đây là uy áp thuộc về Thánh Sư.
Bất kể một vị Thánh Sư nào đều chân chính nhóm lửa Thần Đài Thần Hỏa Thần Linh cảnh tồn tại!
Loại tồn tại này… là quan sát nhân thế, vô địch!
Xóa tên Thao Thiết Cốc?
Mọi người đều hoảng sợ. nếu Thao Thiết Cốc bị xóa tên, không hề nghi ngờ gì nữa những người này sẽ bị trôi dạt khắp nơi… thậm chí bị giết.
Minh Vương Nhĩ Cáp bĩu môi.
Bộ Phương cũng chắp lấy tay, mặt không có cảm xúc.
Y phục Sở Trường Sinh tung bay, tóc hất lên. Bây giờ hắn không còn là đại trưởng lão của Thao Thiết Cốc, đối với Thánh Sư cũng không còn cái loại kính sợ trước đây nữa.
Bây giờ hắn là phục vụ của quán ăn Thao Thiết.
Con mắt vàng óng của Thánh Sư như trong vắt, giống như muốn áp bức bốn phía.
Nhưng ngay lúc lời nói của hắn phát ra.
Tiểu Hoa luôn được Tiểu Nha ôm bây giờ lại nhón mũi chân, váy vàng bay lên, bỗng nhiên hóa thành một con rắn lớn.
Rắn uốn lượn chập chờn, miếng mở ra như muốn nuốt chửng tất cả.
Thân thể Thánh Sư vàng chói, phát ra tiếng hừ tức giận.
Trực tiếp bị con rắn vàng lớn kia nuốt vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận