Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1546: Tiểu Bạch, lột sạch ném xa một chút (2)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Đồng Thủy dù sao cũng là Tiên Trù thiên tài của Đồng Gia, còn có thiên phú hơn Đồng Trình. Nhưng khi đối mặt với Tiêu Bất Quần, lại cảm thấy có một áp lực khổng lồ. Áp lực này khiến bàn tay đang nắm thái đao của hắn có chút run rẩy.
- Chính là quán ăn này… ta muốn xem xem Tiên Trù trẻ tuổi mạnh nhất tầng thứ nhất của các ngươi, rốt cuộc mạnh đến mức nào.
Tay Tiêu Bất Quần lắc lên một cái, một cây linh dược hiện lên. Hắn ngậm trong miệng, tiếp tục chậm rãi đi về phía quán ăn Tiên Trù của Bộ Phương.
Một đám người đi theo sau lưng hắn, đi theo hắn tiến về phía quán ăn Tiên Trù.
Đêm đã khuya, nhưng có thể thấy ánh đèn từ trong quán ăn le lói qua khe cửa, chứng tỏ bên trong có người.
- Ngươi, đi gõ cửa, kêu hắn ra đây cho ta.
Tiêu Bất Quần ngậm cỏ, từ tốn nói.
Lông mày Đồng Thủy nhướng lên, sau đó khóe miệng toét lên, hưng phấn tiến tới.
Đồng Vô Địch nói với hắn là không thể dùng vũ lực đối phó với Bộ Phương. Nhưng không nói là không thể dùng trù nghệ để nghiền ép chúng!
Chỉ cần có thể triệt để nghiền nát tên đầu bếp người phàm kia. Đến lúc đó, mình có thể đại diện cho Đồng Gia, chế giễu hắn. Loại cảm giác sảng khoái đó, nghĩ thôi đã khiến cả người kích động.
- Ngươi thất thần cái gì… còn không mau đi đi.
Tiêu Bất Quần ngậm cây cỏ, nhìn Đồng Thủy đang cười ngây ngô, cau mày một cái.
Đồng Thủy ngưng tụ sau đó thân thể bắn ra chân khí đáng sợ, đánh ra một quyền về phía cửa quán ăn.
Dù sao Đồng Thủy cũng là nhị tinh Chân Thần cảnh, tu vi này đều dùng linh dược bồi dưỡng lên, đương nhiên thực lực chiến đấu không hề thua kém Đồng Mộc Hà.
Có rất nhiều Tiên Trù đều dùng cách bồi dưỡng linh dược đi lên, bởi vì muốn thành Tiên Trù cấp cao thì tu vi cũng phải cùng một đẳng cấp.
Một quyền này Đồng Thủy đã phát huy triệt để mà tinh tế tu vi nhị tinh Chân Thần. Trong tay còn có chân khí bắn ra, một quyền nện trên cửa quán ăn.
Đồng Thủy có cảm giác một quyền này của hắn có thể nổ tung một ngọn núi nhỏ, đừng nói chi là phá một cái cửa.
Nhưng mà, một quyền đó lại không làm xi nhê gì cửa quán ăn của Bộ Phương. Tiêu Bất Quần ngậm cây cỏ, trợn mắt lên, người của tầng thứ nhất yếu đến mức không mở nổi cái cửa à.
Đồng Thủy có chút xấu hổ, sau đó lửa giận bùng lên, một cái cửa cũng không mở được? Con mẹ nó, hắn còn mặt mũi nào nữa.
Chân khí lại nổi lên, không ngừng ngưng tụ trong tay hắn, một quyền nữa lại được đánh ra.
Nhưng mà… rầm vang, cửa quán đều không xi nhê gì.
- Có… có gì đó quái lạ.
Đồng Thủy không phải người ngu, nhị tinh Chân Thần cảnh đánh ra hai quyền mà không mở được một cái cửa, đủ để chứng minh bên trong có điều gì kỳ quái.
Tiêu Bất Quần bĩu môi.
Đột nhiên, có giọng nói nhàn nhạt từ trong quán ăn vọng ra.
- Quán ăn đã đóng cửa, nếu muốn dùng bữa thì mời ngày mai tới xếp hàng…
Hả? Tất cả mọi người đều ngơ ngác.
- Quả nhiên rất ngông cuồng…
Tiêu Bất Quần nhỏ ngọn cỏ trong miệng ra, ánh mắt dừng lại ở quán ăn, có chút khinh thường.
- Ra vẻ cao thâm à?
Tiêu Bất Quần bước lên một bước, chân khí trên thân lượn lờ, sau đó tạo nên một quả cầu năng lượng.
- Đi ra đây… nếu không ta sẽ phá cửa.
Tiêu Bất Quần từ tốn nói. Ở tầng thứ nhất của Tiên Trù giới, thế mà dám có người ngông cuồng trước mặt Tiêu Bất Quần hắn.
Nhưng không có ai đáp lại lời của hắn, đám người Đồng Thủy đưa mắt nhìn nhau.
Đồng Thủy ngẫm lại, mở miệng nói.
- Tiêu Bất Quần các hạ đến từ tầng thứ hai, là khách quý của phủ thành chủ. Ông chủ Bộ không thể bất lịch sự mà ném hết mặt mũi của tầng thứ nhất chúng ta đi chứ.
Nói xong, không gian trở nên vô cùng yên tĩnh.
- Ta nói rồi, quán đã đóng cửa. Muốn ăn gì thì sáng sớm mai tới xếp hàng. Các ngươi điếc à?
Giọng nói nhàn nhạt vang lên một lần nữa.
Đồng Thủy nhất thời ngốc ra, Tiêu Bất Quần nhếch miệng híp híp mắt.
Ngay sau đó hắn bước lên một bước quả cầu năng lượng trong tay lao về phía cửa quán ăn. Uy lực vô cùng khủng bố!
Hư không như bị quả cầu kia làm cho vặn vẹo.
Một quyền này của Tiêu Bất Quần nện xuống, tốc độ cực nhanh, uy thế kinh người.
Cửa quán ăn nhất thời mở ra, một tiếng nổ vang lên.
Một quyền của Tiêu Bất Quần tiêu tán trước mặt một con rối sắt béo ục.
- Địa Tiên Khôi?
Nhìn thấy Tiểu Bạch, đám người đều nhếch miệng lên cười.
Quả nhiên tên đầu bếp kia đã khuất phục, mặt mũi của Tiên Trù tầng thứ hai đúng là lớn mà.
Tiêu Bất Quần nhếch miệng, nếu bọn chúng mà không khuất phục, hắn sẽ động thủ. Người của tầng thứ nhất đứng là hạ tiện.
- Ngươi cũng thức thời đấy. Nghe nói trù nghệ của ngươi được thành chủ khen ngợi. Vậy tại hạ cũng không nói nhiều nữa, muốn lĩnh giáo các hạ một phen để ta mở mang một chút kiến thức về trù nghệ của Tiên Trù trẻ tuổi mạnh nhất tầng thứ nhất.
Tiêu Bất Quần xoa xoa cách tay vuốt ve tiểu đao, cất bước về phía quán ă.
Nhưng mà hắn vừa bước ra một bước, bàn tay to của Tiểu Bạch rơi trên thân thể hắn. Tiêu Bất Quần sững sờ. Bọn người Đồng Thủy cũng sững sờ.
- Tiểu Bạch, lột sạch quần áo của bọn chúng rồi ném ra xa một chút. Nhìn thấy bọn hắn ở đây ta không vừa mắt.
Cái gì?
Mọi người đều sững sờ, Tiêu Bất Quần nhướng mày.
Mắt Tiểu Bạch lấp lóe tia sáng.
- Kẻ nào làm phiền, cút ra khỏi quán, lột sạch quần áo…
Bạn cần đăng nhập để bình luận