Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 3118: Áo tơi mưa khói mặc bình sinh (2)

Notice: Undefined offset: 85
Hắn bây giờ có lẽ không phải là một thân tu vi thông thiên địa, nhưng tâm trạng thì vô cùng bình ổn. Hán thậm chí còn cảm thấy thời gian này cũng rất tốt. Trong hoàn cảnh bình thường lại thấy được chân ý.
Gậy trúc giầy rơm say chếnh choáng
Áo tơi mưa khói mặc bình sinh.
Có lẽ tâm trạng lúc này của Bộ Phương cũng như vậy. Mấy năm trước một thân tu vi của Bộ Phương, cộng với sự tồn tại của ý chí Trù Thần trong Tiểu Bạch và món ăn giả Trù Thần đã trấn áp Hồn Thần xuất thế một ngàn năm. Đây cũng là cực hạn của Bộ Phương rồi, hắn không phải Trù Thần, hắn chỉ là một đầu bếp nhỏ không ngừng chạy trên con đường trở thành Trù Thần thôi.
Hắn hiến tế một thân tu vi mà hắn nỗ lực đạt được. Nhưng kỳ thực rất nhiều người đều không hiểu vì sao Bộ Phương lại đi tới nước này.
Nếu Hồn Thần xuất thế, ví dụ như những cường giả đỉnh cấp Hồng Hoang có thể vẫn sống. Bọn họ chỉ cần rời khỏi Vũ Trụ này né tránh trong hư không thì Hồn Thần cũng không thể làm gì được. Bởi vì Hồn Thần không có khả năng tìm thấy giới hạn trong hư vô, với lại tốn nhiều thời gian để tìm làm gì.
Rất nhiều Tiên Thần đã nghĩ tới điều này, nếu Hồn Thần thật sự tái thế thì bọn họ sẽ chạy trốn vào hư vô.
Bộ Phương cũng có thể như vậy, dù cho Hồn Thần thống hận Bộ Phương như vậy nhưng hắn cũng sẽ lựa chọn như vậy/
Kết quả cuối cùng Bộ Phương lại lựa chọn phong ấn Hồn Thần. Đọa xuống trần thế trở thành một người phàm. Hắn thoát khỏi luân hồi, bây giờ lại tiến vào luân hồi. Sinh lão bệnh tử, tứ quý thay đổi.
Hắn từ bỏ tất cả, lựa chọn cách sống như một người phàm. Có lẽ hắn đang muốn xoa dịu nội tâm táo bạo của mình. Hệ thống bây giờ đã tiêu tán theo Ý Chí Trù Thần. Bộ Phương thật sự chỉ là một người phàm.
Tinh Thần Hải và Tinh Thần Lực cũng rời khỏi thân thể, lựa chọn trấn áp Hồn Thần.
Bây giờ hắn đã không thể nào sử dụng Tinh Thần Lực, trừ thân thể mạnh hơn người phàm một chút, bách bệnh không xâm nhập thì cũng không có gì khác nhau.
Hắn cũng mệt mỏi, chảy mồ hôi, hắn cũng có thất tình lục dục như người phàm.
Tiểu Bát cũng không biết vì sao mà Bộ Phương lại xuất hiện. Bởi vì hắn không thể mở ra được thiên địa Điền Viên, tuy nhiên Điền Viên sẽ không bị hủy. Bởi vì sau khi Bộ Phương phóng thích tu vi đã đánh Điền Viên vào trong hư không. Chắc bây giờ Điền Viên đã trở thành một ngôi sao có sinh mệnh. Thậm chí còn đáng sợ hơn một ngôi sao bình thường, bằng đại thế giới của Vũ Trụ Hỗn Độn.
Nhưng Bộ Phương cũng không hiểu tại sao Tiểu Bát lại xuất hiện? Không nghĩ ra, cũng không muốn nghĩ. Ở nơi này Bộ Phương cũng không có thiên tài địa bảo gì để cho Tiểu Bát ăn, chỉ có thể ăn thóc gạo bình thường.
Nói đến gạo, Bộ Phương lại trở lại phong, mở vại gạo ra, đã thấy đáy.
- Lại hết gạo rồi, sức ăn cũng lớn thật.
Bộ Phương lắc đầu, thu dọn bát đũa rồi trở lại phòng đi ngủ. Bây giờ trừ ăn ra thì sở thích của Bộ Phương chính là ngủ.
Ngày hôm sau, Bộ Phương mặc áo mưa, đội mũ rộng vành đi ra khỏi nhà. Hắn không dẫn theo Tiểu Bạch, một mình đi tới hồ nước trong núi. Bên trong cái sọt đã đầy cá.
Rất nhanh Bộ Phương đã đi xuống núi, hắn đi vào thôn dưới núi. Thôn này cũng vắng vẻ. Bộ Phương tới không ít người hỏi thăm hắn. Mấy năm ở đây những người trong thôn đã quen với Bộ Phương. Người trong thôn đều biết có một quái nhân ở trên núi. Mới đầu người trong thôn đều nghĩ Bộ Phương là thần tiên. Nhưng khi Bộ Phương mang theo cá xuống núi đổi gạo thì người trong thôn mới biết Bộ Phương cũng chỉ là người phàm mà thôi.
Tới một hai lần thì cũng trở nên quen thuộc.
- Trương đại nương, có còn gạo không, đổi với cá của ta?
Bộ Phương hướng về phía người phụ nữ ở xa hỏi.
Người phụ nữ nhìn thấy cá trong giỏ trúc của Bộ Phương, nuốt nước bọt. Nàng cũng muốn đổi vì ăn cá trong núi lớn kia cũng không phải dễ bắt. Nhưng mà…
- Bộ tiểu tử, không được đâu, hôm nay quan binh tới, gạo trong thôn đều bị trưởng thôn tập hợp lại cho quan binh rồi.
Trương đại nương có chút tiếc nuối nói.
- Muốn gạo cứ nói, hôm nào đại nương vào thành mang về cho ngươi?
Bộ Phương khẽ giật mình, không còn gạo.
- Trương đại nương cứ làm việc đi, ta đi hỏi thăm một chút.
Bộ Phương cũng không để ý. Không đổi được gạo hắn cũng không vội. Tâm tính muốn bình thản thì phải bình tĩnh.
Nơi xa có tiếng xào rau vang lên, mùi thơm bay tới.
Mi tâm Bộ Phương hơi nhíu lại.
- Bên kia là thức ăn của quan binh, Bộ tiểu tử nếu như ngươi thực sự quá đói thì nói trưởng thôn cho ngươi một vị trí.
Trương đại nương nói.
- Đám trẻ nhà ta cũng muốn làm quan binh trong thành, ngươi có muốn đi cùng không?
Dân quê cùng tới tàn gẫu.
Đột nhiên Bộ Phương sững sờ, đất trống trong thôn bày đầy bàn rượu, đám quan sai ăn uống linh đình.
Bộ Phương đeo giỏ trúc, khẽ nhíu mày. Ánh mắt hắn xuyên qua rất nhiều cái miệng quan sai đầy mỡ, nhìn về một phía.
Chỗ ấy, một bóng người im lặng trong màn sương đứng đó, tuy không thấy rõ nhưng Bộ Phương có thể cảm nhận được đối phương đang cười với hắn.
- Điểu Gia?
Bạn cần đăng nhập để bình luận