Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1497: Minh Vương Nhĩ Ha ra tay. (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Rầm rầm!
Kim Giác đi chậm rãi, mỗi một bước giẫm xuống đều làm cho mặt đất rung động một hồi.
Vừa nãy cái tát kia của hắn ta, phần lớn Tiên Trù đều bị đánh rất mạnh, làm cho không khí tràn ngập mùi máu.
Các vị Tiên Trù còn lại, tinh thần và thể xác đều run rẩy sợ hãi, cảm nhận một trận sởn tóc gáy.
Hiên Viên Hạ Huệ trừng lớn mắt, cơ thể không thể kìm nén run rẩy đó là do bị dọa sợ.
Đại hán này quá đáng sợ rồi, một cái tát mà đã trừ khử được nhiều Tiên Trù như vậy!
Kia chính là Tiên Trù nha!
Ở trong Tiên Thành khó mà sinh ra một vị Tiên Trù, mà trong một chuyến đi di tích, thương vong nặng nề.
Bao nhiêu Tiên Trù đã ngã xuống?
Chết dưới móng vuốt của thú hoàng, và cũng là chết dưới tay của đại hán này tại đây…
Có thể nói, vốn là hành trình cơ duyên của các Tiên Trù cuối cùng lại biến thành hành trình bỏ mạng!
Công Thâu Vân cũng cảm thấy một trận hoảng sợ, thân là tiểu công chúa của gia tộc Công Thâu, nàng ta chưa từng trải qua những hình ảnh đáng sợ như vậy.
Tiên Thành đã lâu rồi không xảy ra giết chóc như vậy.
Đối mặt với chuyện chết chóc này, nàng ta khó kìm nén được sợ hãi trong lòng.
Lập tức không khí liền có chút nặng nề.
Trong không trung chỉ còn lại tiếng bước chân, làm cho trái tim người ta không khỏi đập mạnh.
Đại hán ở phía xa, giống như bọn giết người tàn độc, như ác ma đi ra từ địa ngục!
Tựa như cảm nhận được nhiều ánh mắt hỗn tạp.
Kim Giác vặn cổ một chút, xoay chuyển ánh mắt nhìn về trên người Hiên Viên Hạ Huệ và Công Thâu Vân đứng ở xa.
Ánh mắt sắc bén như vậy, đều làm cho từng trận hư không đều tan vỡ.
Cả người Hiên Viên Hạ Huệ run lên, trong miệng ho ra một ngụm máu tươi.
Công Thâu Vân bị hù đến mức mặt trắng bạch, hai chân như nhũn ra, trực tiếp xụi lơ ngã xuống đất…
Ầm!
Một tiếng nổ vang lên.
Tên mặt thẹo bị một đuôi của Xà Thú Hoàng quét ngang qua, trong miệng phun ra máu, bay ở xa, vô cùng suy yếu.
Tiểu Hoa bay đến, dừng lại trên đầu của cự xà, con mắt rắn vừa chuyển động, nhìn chằm chằm Kim Giác và Lạc Cơ ở phía xa.
- Tiểu Hoa, quay lại!
Vẻ mặt Tiểu U có chút ngưng trọng, vẫy tay với Tiểu Hoa.
Tiểu Hoa ngẩn ra, bay về đến trên thuyền U Minh, xà lại xoay quanh chiếc thuyền, nhìn chằm chằm Kim Giác và Lạc Cơ ở phía xa, phun ra một dòng khói đen.
- y, Cô nương nhỏ đáng yêu!
Lạc Cơ nhìn vào Tiểu Hoa, đôi mắt liền sáng ngời, đôi môi căng mọng mấp máy truyền thông tin.
- Tiểu muội, mau đến đây tỷ tỷ ở đây.
Lạc Cơ nháy mắt với Tiểu Hoa, tựa như có ánh sáng bắn ra ở trên không trung.
Ngay lúc đó đôi mắt của Tiểu Hoa trở nên mơ màng…
Khè khè khè!!
Xà Thú Hoàng đột nhiên nhảy lên, mở miệng thật lớn phát ra tiếng khè, phun thư cắt ngang mị hoặc kia!
Tinh thần Tiểu Hoa hồi phục lại, da đầu run lên, bị Tiểu U kéo đi ra phía sau Tiểu U.
Đôi mắt Tiểu U ngưng lại, cả đôi mắt dần như biến thành màu đen, gân xanh từ khóe mắt đến tai bắt đầu nổi lên…
Vù…
Trong nháy mắt trong cơ thể Lạc Cơ giống như xuất hiện ở phía trước Xà Thú Hoàng.
- Này đồ con rắn nhỏ kia, dám phá hỏng đại sự của tỷ tỷ đây, thật sự là không ngoan mà!
Lạc Cơ mở miệng, tựa như có chút bất mãng, trên môi đỏ mọng lau lấy một lớp trong suốt, phát ra ánh sáng rực rỡ.
Xà Thú Hoàng há to miệng phát ra tiếng khè, thân mình vọt mạnh về phía trước muốn nuốt lấy Lạc Cơ.
Đối diện với Xà Thú Hoàng bay thẳng đến.
Lạc Cơ cũng không thèm để ý mà buộc lại tóc màu hồng nhạt để chúng không bị loạn.
Sau đó…
Một bên mắt liền biến thành màu tím.
- Xà nhỏ không ngoan này…nên phải bị trừng phạt nha.!
Một tiếng leng keng vang lên.
Phía sau Lạc Cơ là ánh sáng chói mắt.
Sức mạnh tiến công, trong tay Lạc Cơ là Kim Nhược Chuôi.
Ngay trước Kim Nhược Chuôi là lưỡi đao cụp xuống thật lớn.
Lưỡi đao lộ ra màu đen kịt phản chiếu ánh sáng lành lạnh, vô cùng đáng sợ.
Lưỡi đao tử thần!
Ánh đao hiện lên!
Theo đó là thân hình Thú Hoàng liên tục rạn nứt bắn ra!
Trong nháy mắt máu tươi văng tứ phía, từ cơ thể của Thú Hoàng vỡ nát phun ra.
Ầm!
Thân hình Thú Hoàng rơi xuống đất không ngừng run rẩy.
Đôi mắt Tiểu U co rút lại…
Nửa mặt Minh Vương Nhĩ Ha che đậy, đôi mắt cũng từ từ ngưng lại…
Sắc mặt Hiên Viên Hạ Huệ càng thêm trắng bệt…
Đáng yêu? Muội muội ngươi đáng yêu hả!
Nữ nhân này đích thật là quỷ dữ mà!
Lạc Cơ khi nắm đao giống như cả người thay đổi, hơi thở vô cùng đáng sợ lại còn phát ra tiếng cười chói tai.
Trong tay nắm lưỡi đao tử thần, vun vẫy không ngừng.
Ngay sau đó, từng nhát đao đen kịt chém xuống.
Thú Hoàng to lớn trên mặt đất bị từng nhát từng nhát chém vỡ…
Cơ thể biến thành một khối… vỡ lác đác dưới đất!
- Tiểu xà, không ngoan thì phải bị trừng phạt nha!
Tiểu Hoa ở phía sau Tiểu U nhìn thấy một màn này, mắt rắn nhất thời có nước mặt hiện lên.
Ầm!
Tiểu Hoa lao ra từ sau lưng Tiểu U.
Chân dẫm lên thuyền U Minh, cơ thể nhất thời bỗng hóa lớn hóa thành mãng xà song màu.
- A! Tiểu sư muội lại là Thất Thải Phệ Thiên Mãng!
Lạc Cơ ngẩn ngơ than thầm một câu.
- Đáng tiếc a…Bất quá chỉ là Thất Thải Phệ Thiên Mãng còn nhỏ! Vẫn là một bé cưng thôi!
Lạc Cơ cười lên, sắc tím trong đôi mắt liền bắt đầu nổi lên.
Ngay sau đó liền vung đao, đao khí mãnh liệt.
- Không!!
Đôi mắt đen nhánh của Tiểu U đen kịt lại, tinh thần và thể xác đều lạnh.
Ầm!
Hửm!?
Lạc Cơ ngẩn người, sợi tóc hồng nhạt bay phất phới trên không trung.
Vẻ tươi cười trên mặt cứng đờ, ngơ ngác nhìn về phía trước.
Nơi ấy, một thân ảnh khôi ngô xuất hiện, vươn tay cầm lấy lưỡi đao tử thần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận