Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2822: Lão Tôn ta… tới rồi đây! (2)

Notice: Undefined offset: 204
...
Thiên Ngoại Động Thiên, trong lỗ đen.
Phía sau lỗ đen là Vũ Trụ Tinh Không với vô số ngôi sao sáng lấp lánh.
Bộ Phương và Thông Thiên Giáo Chủ đứng trên Tinh Không.
Trước mặt bọn họ là có một Truyền Tống Trận hình tròn cực lớn đang liên tục lưu chuyển, nhưng trên đó lại tồn tại nhiều trận phát phác nhau.
Điều quan trọng nhất vẫn là trận pháp Bát Quái.
Nếu bị rơi vào nơi đó sẽ khiến cho Truyền Tống Trận không thể hoạt động được nữa.
Nhưng bọn họ đều có thể cảm nhận được phía sau trận pháp đó là một luồng khí khủng bố đang lan tràn...
Bây giờ, đương nhiên trọng tâm của Bộ Phương và Thông Thiên Giáo Chủ không nằm trong Truyền Tống Trận.
Bọn họ ngẩng đầu lên, nhìn về phía xa.
Ở đó, Toại Nhân Thị đang ngồi xuống bằng, cúi thấp đầu xuống.
Trên lưng Toại Nhân Thị gác một cành cây Toại Mộc, ở hai đầu cành cây treo hai chiếc đầu của hai vị Hồn Chủ.
Bản thể Hồn Ma của Hồn Chủ bị phong ấn trong đầu, không ngừng giãy giụa, nhưng không cách nào thoát được...
Tí tách tí tách.
, Toại Nhân Thị cúi đầu xuống, máu tươi đỏ thẫm mang theo một chút kim mang chảy ra từ khóe miệng ông ta.
Tiếng cười bất cần của Toại Nhân Thị ám ảnh cả Thiên Địa.
- Là Nhân Hoàng!
Nhìn thấy Toại Nhân Thị, Thông Thiên Giáo Chủ thoải mái cười lớn.
- Không hổ là Nhân Hoàng, đã chém mất thủ cấp của hai Hồn Chủ và nâng cao uy thế của nhân loại ta!
Hắn ta rất phấn khích, vốn nghĩ rằng mọi chuyện sẽ rất tồi tệ, nhưng bây giờ xem ra, Tam Đại Nhân Hoàng vẫn giữ vững Nhân Tộc Thiên Địa.
Vẻ mặt Bộ Phương không cảm xúc, thậm chí sắc mặt của hắn cũng có chút khó coi.
Hắn đã lĩnh ngộ được Sinh Mệnh Pháp Tắc, mặc dù hắn không thể sử dụng nó, nhưng hắn có thể cảm nhận rõ ràng được sức sống đang tàn lụi của Nhân Hoàng...
Nhân Hoàng đã mất đi hơi thở của sự sống từ lâu.
Chỉ vì phong ấn hai tên Hồn Chủ này lại.
Thân thể của Toại Nhân Hoàng vốn đã là đèn cạn dầu, lại đấu một lần nữa, hoàn toàn sạch sẽ.
Điểm cuối cùng của sinh mệnh đều bị bay hơi đi hết.
Giữa Thiên Địa còn lưu luyến lại tiếng cười, là lúc Nhân Hoàng còn sống, hình ảnh và hành vi cuối cùng của ông ta…
Trong tiếng cười kia có bá khí, vui vẻ, lại có thêm phần không nỡ và lo lắng...
Tiếng cười của Thông Thiên Giáo Chủ cũng cứng đờ lại, lòng bàn tay run rẩy.
Đôi mắt hắn ta chợt đỏ bừng lên.
Nhìn Toại Nhân Thị đang cúi thấp đầu xuống.
- Không thể nào… Nếu như Nhân Hoàng ngã xuống, vậy sao cả Thiên Địa lại không có dấu hiệu đau thương chứ?
Thông Thiên Giáo Chủ lắc đầu mà nói.
Thân hình hắn ta bật ra.
Đi đến bên cạnh Toại Nhân Thị.
Nhưng mà, ngay khi hắn ta đến gần khoảng một tấc đất, một ngọn lửa quái dị bùng lên.
Sức nóng thiêu đốt của ngọn lửa khiến sắc mặt của Thông Thiên Giáo Chủ thay đổi kịch liệt...
- Đây là Tân Hỏa Chi Trận…
Lấy Tân Hỏa của Nhân Loại thiết lập trận pháp, và nó được đốt lên bằng máu tim của Toại Nhân Thị.
Sắc mặt Thông Thiên Giáo Chủ tái nhợt.
Rất bi thương.
Hắn ta khẽ lại gần.
Toại Nhân Thị đang cúi đầu thì đột nhiên ngẩng đầu lên.
Hai mắt trừng trừng, khí tức bay vút lên trời như một vị hung thần mà chăm chú nhìn Thiên Địa...
Một luồng sát khí đáng sợ lan tỏa khắp bề mặt.
Bộ Phương im lặng.
Thông Thiên Giáo Chủ cũng lùi lại mấy bước trên Tinh Không.
Mặc dù hung thần rất ác liệt, nhưng chỉ còn lại sự khốc liệt cuối cùng này thôi.
Đây là sự hung ác của Nhân Hoàng đối với Hồn Ma...
Xì xì xì...
Tân Hỏa bùng cháy.
Đầu của hai Hồn Ma ngay lập tức bị đốt cháy.
Trong đó, bản thể Hồn Ma vừa uốn éo vừa hú thét thảm thiết, nhưng cũng không tránh khỏi số phận bị đốt cháy...
Bùm!
Cuối cùng, nó biến thành tro bụi.
Đầu của Hồn Chủ đã bị đốt cháy thành hư vô.
Trong khi Tân Hỏa đang lan rộng, ánh mắt của Toại Nhân Thị vẫn tiếp tục trừng trừng.
Cuối cùng...
Ngọn lửa đã cháy hết.
Cơ thể của Nhân Hoàng đã biến thành tro tàn rồi phiêu tán trong hư không.
Cuối cùng, Nhân Hoàng cái thế vì để bảo vệ Tổ Tinh của loài người mà đã bị chôn vùi trong lịch sử...
Tức giận!
Thông Thiên Giáo Chủ rất tức giận.
Thanh Bình Kiếm trên đỉnh đầu hắn ta tỏa ra tử khí, kiếm khí tung hoành khắp cả ba vạn dặm.
Chém vỡ vô số vì sao.
Bộ Phương thở dài, nhìn Nhân Hoàng đã tiêu tán đi với vẻ tôn kính.
Một Đại Đạo Thánh Nhân với công đức vô lượng như vậy, thật đáng để hắn kính trọng.
Dùng sinh mệnh để trấn giữ Tổ Tinh.
Hả?
Đột nhiên, Bộ Phương sửng sốt.
Toại Nhân Hoàng biến mất.
Còn hai vị Nhân Hoàng còn lại thì sao?
Lẽ nào bọn họ cũng đã tan thành tro bụi rồi sao?
Vậy đối với Nhân Tộc mà nói, đây thực sự là một điều đáng buồn!
Lúc này, Thông Thiên Giáo Chủ cũng đã khôi phục lại tinh thần, hai mắt hắn ta đỏ bừng, kiếm khí trấn áp, xé nát cả hư không xung quanh.
- Hồn Ma… Thông Thiên ta, kiếp này ta sẽ không đội trời chung với ngươi!
Thông Thiên Giáo Chủ vừa căm hận vừa thù hằn, tính khí cương trực như vậy, làm sao hắn ta có thể chịu đựng được đau khổ như vậy chứ.
- Còn hai vị Nhân Hoàng nữa đâu?
Ba vị Nhân Hoàng là những vị Công Đức Thánh Nhân có công lao dẫn dắt loài người đến với sự phồn vinh hưng thịnh.
Thông Thiên Giáo Chủ và Bộ Phương nhìn nhau, rồi cùng quan sát xung quanh.
Bỗng nhiên.
Trận pháp chậm rãi xoay vòng quanh Bát Quái Trận kia...
Một chút Tội Ác Chi Khí hắc ám khuếch tán ra từ trong Bát Quái Trận.
Giống như những sợi xúc tu quấn chặt lấy Tội Ác Chi Khí kia...
Đột nhiên.
Ánh mắt Bộ Phương ngưng trọng lại, hắn nhìn vào trung tâm của Bát Quái Trận.
Chỗ đó...
Một bóng người với cái đầu cúi xuống đang ngồi ở trung tâm của trận pháp.
Mà cách đó không xa.
Cũng có một bóng người hiện ra.
Xung quanh cơ thể của người này... có rất nhiều loại thần dược đỉnh cấp, mỗi loại thần dược đều đang tỏa ra tinh khí ngập trời!
- Là hai vị Nhân Hoàng khác, Phục Hi và Thần Nông!
Khi nhìn thấy điều này, Thông Thiên Giáo Chủ rất vui mừng, hắn ta có thể cảm nhận đượchơi thở của sự sống trong Phục Hi và Thần Nông, cả hai người họ vẫn còn sống.
Thông Thiên Giáo Chủ giẫm lên Thất Tinh Kiếm Quang, đột nhiên đi đến trước mặt hai người bọn họ.
Trong lòng hắn ta rất bi thương.
Hắn ta biết Toại Nhân Thị vì để bảo vệ Phục Hi và Thần Nông không bị quấy rầy bởi Hồn Ma, vì vậy mới đồng quy vô tận với Hồn Ma.
Bộ Phương nhìn thấy Phục Hi và Thần Nông, vẻ kính trọng hiện rõ trên mặt hắn.
Đột nhiên.
Bộ Phương cau mày lại.
Đôi mắt hắn đột ngột co lại nhỏ như lỗ kim.
Hắn nhìn thấy sắc mặt của Phục Hi và Thần Nông có một tia Tội Ác Chi Lực hắc ám quanh quẩn tỏa ra...
- Giáo chủ... cẩn thận!
Bạn cần đăng nhập để bình luận