Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1494: Ngục chủ địa ngục đến rồi! (2)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Mặc dù thú hoàng chủng loại rắn này không tầm thường nhưng sau khi Tiểu Hoa bày ra thân phận, nó đã lựa chọn thuần phục.
- Đánh hắn! Ra sức đánh hắn!
Tiểu Hoa híp mắt, giơ nắm đấm nhỏ lên, lẩm bẩm nói.
Thú hoàng thuộc loại rắn kia càng đánh càng hăng, hung ác đánh giết tên mặt thẹo!
Cả người tên mặt thẹo có chút mộng mị, thật không ngờ gã vậy mà lại bị thú hoàng công kích hung hiểm hơn nữa.
Trong miệng gã ho ra máu, sắc mặt trắng bệt.
Một câu “ngu xuẩn” kia của Bộ Phương khiến cho tên mặt thẹo suýt chút nữa hộc máu.
Bộ Phương không để ý tới tên mặt thẹo đang bị cuốn lấy, quay người đi về phía tiên tài đang phát ra tiên khí kia.
Cặp mắt Công Thâu Ban co rụt lại, hắn biết bản thân không thể đợi thêm được nữa… Cho nên cuối cùng hắn cũng ra tay. Hào quang trong tay chợt lóe, một thanh thái đao màu tím xuất hiện ở trong tay hắn.
Đây là Tiên Cụ, phía trên có tiên khí nồng đậm quấn quanh.
Mà Công Thâu Ban nho nhã kia lại giống như thiểm điện thoát ra, chân giẫm lên trên mặt đất, thân thể xông lên bay về phía thú hoàng bên kia.
Thân thể hắn lấp lóe như tia chớp, bay ngang lướt qua, trong nháy mắt biến mất tại chỗ.
Thú hoàng gầm gừ, một móng vuốt vỗ xuống, nhưng lại vỗ hụt vào khoảng không.
Thân hình Công Thâu Ban lướt qua, thuyên chuyển tới vị trí kế tiếp.
Tiếp theo thứ lấp đầy tầm mắt mọi người chính là ánh sáng màu tím dày đặc!
Thái đao xuyên qua xé rách thân thể thú hoàng, kéo theo một màn mưa máu!
- Được lắm… đúng là lợi hại!
Hiên Viên Hạ Huệ nhìn đến nỗi trợn mắt há hốc mồm, theo bản năng khen ngợi. Công Thâu Vân kiêu ngạo nhìn bóng dáng đang lao vùn vụt ở đằng xa, nói:
- Ca của ta đương nhiên lợi hại rồi! Huynh ấy chính là thiên tài được ca tụng trong gia tộc có khả năng trùng kích vào Lân Trù nhất!
Hiên Viên Hạ Huệ khẽ gật đầu, Công Thâu Ban quả thực lợi hại, chỉ có từng tiếp xúc qua mới biết được sự trầm ổn và khủng bố của người này.
Ầm!
Trên thân thể khổng lồ của thú hoàng xuất hiện miệng vết thương chằng chịt, máu tươi vương vãi… không ngừng lung lay.
Công Thâu Ban đứng tại chỗ, thái đao trong tay xoay tròn, sau khi đùa nghịch đao hoa xong, tay giơ lên.
Đầu thú hoàng rơi xuống, cuối cùng Công Thâu Ban dùng một ngón tay chỉ vào mi tâm của thú hoàng.
Ầm một tiếng!
Thú hoàng vô cùng cường đại đã chụp chết rất nhiều tiên trù cứ như vậy mà ngã xuống đất… thở hồng hộc, sắp sửa bỏ mạng.
- Tiểu Vân, thu hồi đầu thú hoàng này, sau khi trãi qua tiên hỏa tẩy lễ và phun ra nuốt vào tiên tài, thân thể con thú hoàng này đã là nguyên liệu nấu ăn vô cùng tốt, không thể lãng phí.
Công Thâu Ban dùng vải trắng lau máu trên thái đao đi, cũng không quay đầu lại mà nói với Công Thâu Vân.
Ngay sau đó, hắn nhấc chân đi tới chỗ của tiên tài.
Rẹt một tiếng, hư không nứt ra.
Hai bóng người nháy mắt dùng chân giẫm lên hư không bước ra.
Thân thể cường tráng kia cảm giác giống như tràn đầy lực lượng đáng sợ, bắp thịt trên cơ thể nảy lên, vẽ đầy đường vân huyền ảo. Kim Giác trên đỉnh đầu giống như có minh khí tối đen quấn quanh.
- Ái chà… một phiến thiên địa đầy ắp hoa sen! Đẹp quá nhỉ!
Trên người Lạc Cơ mặc một bộ áo giáp màu đen, mặc dù bộ áo giáp màu đen kia đúng là áo giáp nhưng lại có thể tinh tế làm nổi bật lên dáng người nóng bỏng của nàng ta.
- Khí tức nồng nặc thật, Minh Vương quả nhiên ở trong phiến thiên địa này…
Điểm chú ý của Kim Giác không giống với Lạc Cơ. Cặp mắt hắn ta khẽ động, hít một hơi thật sâu. Linh khí trong trời đất phút chốc giống như bị hắn ta hút vào trong miệng, nuốt chửng.
- Ồ… ngươi nhìn bên kia mà xem!
Lạc Cơ chỉ về phía xa, chỗ ánh lửa vút lên tận trời, tiên khí như cột.
- Là tiên hỏa à?
Kim Giác thản nhiên nói, đối với tiên hỏa, sắc mặt của hắn ta dường như không hề gợn sóng.
- Ngươi đúng là ngốc mà… nếu như ngươi có được một nửa thông minh của Ngân Giác thì ngươi thật sự có thể lên trời được rồi!
Lạc Cơ trợn trắng mắt liếc Kim Giác, tiếp theo cặp mắt nàng ta lập tức đổi sang màu tím, nhìn chằm chằm vào tiên hỏa bên kia.
- Tiên hỏa kia… có cái gì đó là lạ! Giống như đang che giấu thứ gì…
Kim Giác nhíu mày, khóe miệng thở ra một hơi.
- Quản nó lạ làm gì, cứ một quyền đánh nát là được rồi…
Kim Giác thản nhiên nói. Ngay sau đó, hắn ta từng bước phóng ra, đi về phía tiên hỏa bên kia.
Lạc Cơ nhìn thấy thân thể của Kim Giác biến mất, lập tức im lặng vỗ trán…
- Có phải trong đầu hắn chứa toàn đá tảng không vậy… Một chút lạc thú cũng không hiểu!
Lạc Cơ lẩm bẩm một câu, vòng eo lay động, mềm mại tao nhã cất bước, đuổi kịp bước chân của Kim Giác.
Trên thuyền U Minh, Tiểu U nghi ngờ khó hiểu nhìn về phía Minh Vương Nhĩ Ha, lạnh lùng hỏi:
- Trốn gì? Vì sao ta lại phải trốn đi?
Ánh mắt Minh Vương Nhĩ Ha nhìn về phía xa, khóe miệng ngậm nửa thanh que cay, cả người lộ ra vài phần ngưng trọng:
- Nghe bản vương đi, không sai đâu!
Chân mày đẹp của Tiểu U nhíu lại, thân thể lại không hề nhúc nhích.
Minh Vương Nhĩ Ha khiển trách Tiểu U, cuối cùng thở dài một hơi.
- Không kịp nữa rồi…
Tiểu U sửng sốt, thân thể vừa chuyển, nhìn về phía xa.
Chỉ thấy ở trên vòm trời đã xuất hiện hai bóng dáng chậm rãi đi tới.
Kim Giác cường tráng, thân hình khổng lồ giống như một ngọn núi nhỏ, người còn lại có nét mặt trẻ con, là một cô gái có dáng người vô cùng nóng bỏng.
Tiểu U nhìn đến hai người này, cặp mắt phút chốc co rút lại…
- Ngục Chủ Địa Ngục ư?
- Hiện tại đã biết vì sao bản vương bảo ngươi trốn đi chưa…
Minh Vương Nhĩ Ha thở dài một hơi.
Cuối cùng hắn ta cũng biết vì sao con chó ghẻ kia lại nói đừng cho Tiểu U đi tới cái di tích này...
Không ngờ Ngục Chủ Địa Ngục thế mà lại xuất hiện.
Minh Vương Nhĩ Ha gãi đầu một cái, cảm thấy có chút khó khăn...
Hai kẻ này cũng không giống như mấy tên sứ giả Địa Ngục lúc trước... Dùng mấy thanh que cay là có thể lừa gạt mua chuộc.
Hơn nữa Minh Vương Nhĩ Ha nhìn đến Lạc Cơ bên cạnh Kim Giác, cơ thịt trên mặt run lên... Sao nữ nhân này cũng tới nữa?
Cộc cộc cộc.
Bộ phương kéo mở bước chân, phong lôi cuồng bạo cuốn lấy tiên khí quét tới, không ngừng đánh sâu vào thân thể của hắn.
Dây nhung buộc tóc đã sớm đứt đoạn, mái tóc không ngừng phiêu dật.
Bộ phương cũng không dừng lại mà cất bước tiến về phía trước, rất nhanh đã đi tới chỗ phát ra tiên khí kia.
Hắn ngửa đầu nhìn cái thứ đang lơ lửng ở trên hư không… Hỏa Tâm Liên Tử vạn năm.
Xa xa, Công Thâu Ban cũng đã dừng bước, hắn quay đầu nhìn sang chỗ của Bộ Phương.
Bộ Phương theo bản năng nhìn qua. Ánh mắt hai người va chạm ở trên không trung…
Bạn cần đăng nhập để bình luận