Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2324: Hung thú vô danh kinh tởm (2)

Notice: Undefined offset: 162
Nếu nó mà chạy đến mảnh đất trung ương của Thần Triều gì đó, vậy nhất định sẽ tạo thành một cơn ác mộng!
Cuối cùng thì Cẩu gia cũng không thể ngồi yên được nữa.
Ngay lập tức, một cẩu trảo vắt ngang bầu trời.
Đánh về phía con hung thú kia.
Bùm một tiếng.
Hung thú kia lập tức nổ tung.
Cơ thể như hóa thành hàng ngàn phù sa, đổ ập xuống rồi phân tán ra.
Mùi hôi thối tràn ngập.
Tuy nhiên, hung thú bị nổ nát kia lại nhanh chóng tập hợp lại với nhau rồi gầm lên.
Vậy mà không thể đánh chết được!
Ánh mắt Cẩu gia cứng lại, tuy sức mạnh của hắn ta nghiền áp được con hung thú này, nhưng khả năng khôi phục của nó khiến Cẩu gia cũng phải đau đầu.
Cẩu gia vô cùng ngưng trọng mà nói:
- Tiểu tử Bộ Phương… Chúng ta phải nhanh lên. Nếu tiếp tục kéo dài thời gian thì rất có thể sẽ làm sập thông đạo, đến lúc đó, không một ai trong chúng ta có thể đi được!
Bộ Phương nghiêm túc gật đầu.
Hắn cũng không muốn dây dưa quá nhiều với con hung thú này.
Nhưng Bộ Phương không dây dưa thì con hung thú kia cũng sẽ không bỏ qua cho hắn. Hung thú đã nhìn chòng chọc vào mấy người Bộ Phương rồi.
Trong mắt con hung thú này, mấy người Bộ Phương chính là món ăn ngon nhất!
Chỉ cần ăn bọn họ thì sức mạnh của nó sẽ có thể tăng lên liên tục!
Rào rạt…
Xúc tu quất trên hư không, ngay sau đó, hung thú lại tiếp tục điên cuồng lao tới Bộ Phương.
Tốc độ vô cùng nhanh khiến tầm mắt mọi người đều không theo kịp.
Nếu không phải nhờ thần thức của Bộ Phương luôn phóng thích ra.
Rất có thể Bộ Phương đã bị con hung thú này đâm thủng trong nháy mắt rồi!
Long Cốt Thái Đao vào tay.
Một tiếng gào rống vang lên.
Long Cốt Thái Đao ngay lập tức tỏa ra muôn vàn ánh sáng rực rỡ.
Nhất Đao Trảm Tiên.
Một tia đao mang xé rách bầu trời lập tức bắn ra.
Chém tới con hung thú kia, muốn hoàn toàn cắt nó làm đôi…
Tuy nhiên, đao mang chui vào trong người con hung thú nhưng lại không thể phá hủy cơ thể nó một chút nào.
Trái lại, hung thú kia há miệng rồi ném ra một tia đao mang màu máu…
Tên này lại đang bắt chước chiêu thức của Bộ Phương!
Nỗi kinh hoàng đột nhiên lan rộng.
Ầm ầm ầm……
Thông đạo bắt đầu rung lên như thể sắp đổ sập xuống bất cứ lúc nào.
Cẩu gia lại tiếp tục đánh ra một cẩu trảo.
Một cẩu trảo này hạ xuống.
Hung thú kia lại nổ tung một lần nữa.
Cẩu gia quát lớn:
- Tiểu tử Bộ Phương! Đi mau!
Hắn ta cuốn theo mấy người Tiểu U ẩn vào bên trong hư không, ngay sau đó đi theo lực truyền tống của thông đạo mà biến mất không thấy đâu nữa.
Toàn thân Minh Vương Nhĩ Ha đầm đìa máu tươi, dưới tác động của sức mạnh xé rách, hắn ta đi theo bước chân của Cẩu gia bay vào hư không.
Trong thông đạo chỉ còn lại Bộ Phương và Tiểu Bạch cùng với con hung thú bị Cẩu gia đánh cho tan xác nhưng lại đang từ từ hồi phục như cũ kia.
Hung thú gào rống.
Lại đánh về phía Bộ Phương.
Muốn hoàn toàn xé Bộ Phương thành từng mảnh nhỏ, sát ý đáng sợ tràn ngập khắp nơi.
Nhìn con hung thú đang tới gần kia.
Bộ Phương thở ra một hơi dài.
Thần thức trào dâng.
Ngay lập tức, Thần Hỏa trở nên vô hình rồi đột nhiên khuếch tán ra.
Hung thú bất chợt gầm lên.
Thần Hỏa va chạm với hung thú.
Khiến cho hung thú từ từ bị thiêu đốt…
Tuy nhiên, dù Thần Hỏa có thể đốt cháy nó nhưng hung thú vẫn nhanh chóng phục hồi như cũ.
Vẫn khó chơi như trước.
Đôi mắt huyết sắc khóa chặt Bộ Phương.
Răng rắc một tiếng.
Các vết nứt xuất hiện xung quanh thông đạo.
Sắp sụp đổ rồi.
Bộ Phương biết không thể dây dưa với con hung thú này nữa.
Tâm trí chuyển động.
Hủy Diệt Kiền Oa lập tức hiện lên trong tay hắn.
Dưới sự thiêu đốt của Thần Hỏa, hắn búng tay bắn Hủy Diệt Kiền Oa ra.
Nó biến thành một tia sáng rồi lao vụt ra.
Hung thú há cái miệng lớn, vậy mà lại nuốt chửng cả Hủy Diệt Kiền Oa.
Ầm ầm ầm…
Thông đạo bắt đầu sụp đổ.
Không hề do dự.
Bộ Phương mang Tiểu Bạch chạy như bay tới vị trí truyền tống.
Bùm một tiếng nổ vang.
Thông đạo nứt toạc từng chút một.
Tiểu Bạch và Bộ Phương lại vô cùng nguy hiểm mới có thể nhảy vào xoáy nước truyền tống trong thông đạo. Sau khi bọn họ tiến vào, vụ nổ lan rộng, năng lượng truyền tống cũng bị nuốt chửng.
……
Minh Khư.
Bên trên một tòa nhà cao.
Mộc Hồng Tử khoanh chân ngồi rồi cầm ly rượu uống cạn.
Ánh mắt hắn ta vô cùng thâm sâu.
Hắn ta ngẩng đầu nhìn lên tinh không vô ngần.
Bỗng nhiên hít sâu một hơi.
Ánh sáng lưu chuyển trong mắt hắn ta từ từ tiêu tán, hình ảnh biến mất không thấy đâu bữa, đôi mắt khôi phục lại rõ ràng.
- Thứ kinh tởm kia… lại xuất hiện nữa sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận