Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1238: Con Tôm Tít hoàng kim biết biến hình (2)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Như thể cảm nhận được ai đó phía sau mình, con Tôm Tít màu vàng kia xoay người lại, ánh mắt phóng ra giống như ánh mắt của thực thể.
Uy áp kinh khủng đột nhiên bắn ra vào thời khắc này.
Con Tôm Tít này vậy mà lại là một con Tôm Tít có thực lực cảnh giới Đại Năng.
Hiển nhiên là con Tôm Tít màu vàng này không ngờ được rằng, ở đây lại có sự xuất hiện của con người.
Bởi vì ảo ảnh ở lối vào và cây cầu đá đã ngăn cản rất nhiều cường giả Thần Hồn Cảnh của Hải Tộc bọn họ.
Thực lực của gã nhân loại này yếu như vậy, rốt cuộc là xuất hiện ở đây bằng cách nào vậy?
Con Tôm Tít màu vàng kia nhàn nhạt liếc nhìn gã nhân loại một cái, cảm thấy không hứng thú lắm, hắn quay đầu lại lần nữa, đôi mắt kép quay tít một vòng, nhìn về phía xa xa.
Nơi hắn đang đứng là một vách núi, dưới vách núi đó là một thung lũng rộng lớn.
Thung lũng được bao quanh bởi những dãy núi trùng điệp, thung lũng âm u hoang vắng.
Không giống như đất nâu xuất hiện trên đường đi, trong thung lũng này, cây xanh và thảm thực vật mọc lên um tùm rậm rạp, nhiều cây cổ thụ còn cao vút chọc thẳng lên bầu trời.
- Ở đây chính là Bí Cảnh mà tổ phụ của ta vẫn một mực tìm kiếm sao? Tìm kiếm bí mật xuyên qua thế giới này?
Con Tôm Tít màu vàng lại có thể nói tiếng người.
Bộ Phương có chút giật mình, tại sao cùng là Tôm Tít mà chênh lệch lại lớn như vậy chứ?
Vù vù...
Một tia sáng vàng chói bắn ra.
Sau đó, thân hình của con Tôm Tít màu vàng kia bắt đầu thay đổi, trong nháy mắt đã hóa thành một bóng người.
Hai mắt của Bộ Phương nheo lại.
Phát hiện ra con Tôm Tít nọ lại là biến thành một người thiếu niên tuấn tú mặc áo giáp màu vàng, có trán đầu đầy tóc vàng.
Tại sao khoảng cách giữa tôm và tôm lại lớn như vậy?
Tiểu Bì của hắn ngoài việc ngủ ra thì cũng chỉ biết tới ngủ.
Còn con Tôm Tít này không chỉ có thể nói chuyện, mà còn có thể biến hình.
Như thể cảm nhận được ánh mắt ngạc nhiên của Bộ Phương, thiếu niên tóc vàng bất ngờ quay đầu lại và nhìn về phía Bộ Phương.
- Con người... nếu biết điều thì ra khỏi đây đi, ở đây không phải là nơi mà ngươi nên đến, với thực lực của ngươi, những đồ vật ở đây không phải là thứ mà ngươi có thể ngấp nghé được.
Thiếu niên tóc vàng thản nhiên nói.
Trong giọng nói mang theo một chút dáng vẻ chỉ tay năm ngón, xen lẫn một chút khinh thường.
Trong mắt hắn, thực lực của Bộ Phương thật sự quá yếu, yếu đến mức khiến hắn hoàn toàn không có một chút hứng thú nào.
Hắn cảm thấy trước hết vẫn là nên tìm được cơ duyên mà tổ phụ vẫn luôn theo đuổi kia.
Là cơ duyên mà có thể khiến cho người tổ phụ gần như vô địch trong khắp Vô Tận Hải của hắn kia vẫn luôn vất vả tìm kiếm.
Năm đó, tổ phụ của hắn chưa thể có được, vì vậy, hôm nay hắn nhất định phải lấy được nó, coi như là vì tổ phụ.
Dường như Bộ Phương không hiểu được cảm giác ưu việt mà con Tôm Tít này đang bày ra, chỉ thấy gia hỏa này đứng trên vách núi cheo leo, sau đó cả người hắn bật cao lên nhảy xuống khỏi vách núi.
Nước biển ngập trời đều đang đuổi theo bóng dáng của hắn, giống như là hóa thành một tấm thảm nước, bọc lấy thân thể của hắn không ngừng đi về phía trước.
Thực sự có chút khí phách.
Tấm thảm nước do nước biển ngưng tụ thành tỏa ra những tia sáng lấp lánh dưới sự phản chiếu của nham thạch.
Hết sức đẹp mắt, vô cùng khí phách.
Mái tóc vàng của thiếu niên tóc vàng tung bay nhẹ nhàng trên không trung, trông lại càng thêm tao nhã hơn.
Hắn bắt chéo hai tay lại, đứng trên thảm nước.
Bỗng nhiên.
Vẻ mặt của người thiếu niên bất ngờ đông cứng lại.
Bộ Phương cũng dán chặt mắt vào.
Rầm rầm!
Thảm nước ngút trời đột nhiên mất kiểm soát, chảy ào ào xuống phía dưới như một cơn mưa rào.
Mà bóng dáng phiêu dật của thiếu niên kia cũng không thể lăng không, một tiếng vút vang lên, hắn bị rơi từ trên không trung xuống thung lũng kia.
Một màn xuất hiện đột ngột này khiến cho thiếu niên tóc vàng kia vô cùng hoảng sợ, dáng vẻ giương nanh múa vuốt kia trông có chút buồn cười.
Khóe miệng của Bộ Phương khẽ giật một cái.
Tinh Thần Lực của hắn phóng ra, lập tức có thể cảm nhận được một sự dao động kỳ lạ tràn ngập trong không khí.
Thung lũng này... không thể bay.
Nhìn vách núi cao tầm hơn mười trượng này, chỉ sợ con Tôm Tít bị rơi xuống kia sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Tuy nhiên, như vậy thì có sao chứ?
Một con Tôm Tít dám ra vẻ trước mặt hắn... Không hấp hắn lên để ăn cũng đã không tệ rồi.
Bộ Phương hít sâu một hơi, sau đó, chạy nhanh ra ngoài.
Hắn đã tới bên vách núi, bước chân lên trên đó.
Một tiếng vút vang lên, cả người Bộ Phương cũng nhảy vọt xuống.
Thân ảnh mảnh khảnh gầy gò xoay người một vòng trên không trung rồi rơi thẳng xuống dưới vực.
Như thể đã biến thành một luồng ánh sáng.
Áo choàng lông vũ đang bay phất phới.
Sợi dây nhung buộc tóc cũng bị đứt ra, toàn bộ tóc bay tứ tung trong gió.
Bùm!
Một tiếng vang thật lớn.
Cả người Bộ Phương rơi xuống đất, mặt đất bị một lực cực lớn đập xuống tạo thành một vết lõm.
Người thiếu niên do con Tôm Tít màu vàng biến thành kia thì ho khan rồi lồm cồm bò dậy, nhìn Bộ Phương một cái với vẻ có chút lúng túng.
Sau đó, lại khôi phục dáng vẻ lạnh lùng cao ngạo kia lần nữa.
- Nhân loại, tại hạ là là Ngao Bạch, là Tam thái tử của Hoàng Kim Hà Tộc ở Vô Tận Hải, chuyện xảy ra hôm nay... ngươi không được phép truyền ra ngoài, bằng không kết cục của ngươi chắc chắn sẽ vô cùng thê thảm!
Nam tử tóc vàng nheo hai mắt lại, nhìn thẳng vào Bộ Phương một cách lạnh lùng.
- Đã từng có một con Tôm Tít hoàng kim thường xuyên bị ta ném vào trong nồi, không biết tiểu gia hỏa kia có quan hệ như thế nào với các ngươi?
Bộ Phương nhìn thiếu niên một cái, khóe miệng giật giật, hỏi một câu.
Bộ Phương đương nhiên không thèm quan tâm tới lời đe dọa của người nọ.
Thiếu niên kia sửng sốt, sau đó lập tức giận dữ.
Tên này lại dám bỏ người của Hoàng Kim Hà Tộc hắn vào trong nồi? Thật là to gan!
Bộ Phương chỉ hỏi một câu, sau đó không để ý tới thiếu niên kia nữa, nhìn về phía cung điện bằng đồng đã dần dần hiện ra hình dáng ở đằng xa kia, ánh mắt lập tức trở nên ngưng trọng.
Tuy nhiên, ngay khi Bộ Phương bước được vài bước.
Chợt có tiếng nổ lớn từ trên trời vọng xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận