Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 965: Ngươi là cơn gió ta là cát bụi (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Ầm ầm!
Chiến Thuyền chậm rãi di chuyển, bên trên bệ đỡ, trận pháp không ngừng xoay tròn, phun ra năng lượng dồi dào, thúc đẩy Chiến Thuyền tiến lên, xẹt qua không trung, gây ra một trận náo động cực lớn.
Đây chính là Chiến Thuyền chinh phạt thuộc về Thiên Tuyền Thánh Địa, là Chiến Thuyền đỉnh cấp nhất ở Tiềm Long Đại Lục, trận pháp trên đó đều là do những đại sư trận pháp khắc họa lên, công năng và khả năng sử dụng đều là vô tận, thậm chí còn có thể so với cường giả đại năng xuyên qua hư không.
Nếu tiến hành xuyên thẳng hư không sẽ tiêu hao năng lượng vô cùng lớn, không phải dưới tình trạng khẩn cấp thì cũng sẽ không sử dụng xuyên thẳng qua hư không.
Nhưng bây giờ, lão giả đã chờ đợi không kịp nữa rồi, cho nên ông ta trực tiếp sai người mở ra hư không rồi xuyên thẳng qua bằng năng lực, vì có thể sớm ngày đuổi tới Thao Thiết Cốc, hoàn thành phần nhiệm vụ mà Tử Tôn phân cho là lấy được truyền thừa của Thao Thiết Cốc.
Tử Tôn nói, lần này cướp đoạt truyền thừa của Thao Thiết Cốc không chỉ một mình Thiên Tuyền Thánh Địa tham gia mà còn có những Thánh Địa đã ngo ngoe rục rịch từ lâu, điều này càng khiến cho lão giả thêm hối hận, vì sao trước đó không liên hợp với Kim Đao bắt lão giả Sở Trường Sinh kia lại.
Một khi bắt được ông ta, thì sẽ không xảy ra nhiều chuyện lung rung rối loạn như này.
Thế nhưng mọi chuyện đã xảy ra rồi, hối hận cũng không có chút tác dụng nào, bây giờ quan trọng nhất chính là cầm được phần truyền thừa kia, ngàn vạn lần không thể để rơi vào trong tay những Thánh Địa khác.
- Mở ra hư không, xuyên thẳng qua đó! Mục tiêu là Thao Thiết Cốc...
Lão giả đứng trên đầu thuyền, tiếng nói nghiêm túc truyền khắp toàn bộ Chiến Thuyền.
Ngay sau đó, chiến thuyền vang lên một trận ầm vang, trên đó lóe ra rất nhiều chùm sáng bắn ra từ trận pháp, ánh sáng kia vô cùng chói mắt, khiến người ta chói mắt tới mức nhịn không được mà rơi nước mắt.
Bùm!
Một làn sóng khủng khiếp lan ra, dường như muốn phá vỡ hư không thành một cái lỗ hổng lớn.
Phía trên chiến thuyền, gió lốc nổi lên, thổi sợi tóc của từng người đều bay bay.
Bên trong đôi mắt màu lam nhạt của Tử Vân Thánh Nữ tràn ngập vẻ tò mò, nàng nhìn sự biến hóa của chiến thuyền, trong lòng chợt nảy sinh chút kích động nhỏ.
Trốn đi lần thứ một trăm rốt cuộc cũng thành công!
Ầm ầm
Nhưng ngay sau đó, từ phương hướng dãy núi ngũ sắc đã sớm cách xa lại đột nhiên có một bóng dáng màu trắng đạp không mà tới, tốc độ vô cùng nhanh, giống như một tia sáng, bay nhanh tới trên chiến thuyền kia.
Trong nháy mắt Tử Vân Thánh Nữ đã cảm ứng được bóng dáng kia, cả người lập tức nhảy lên khỏi chỗ. Tử Vân lập tức kêu lên:
- Nhanh! Tăng tốc nhanh lên!
Đối với bóng kia, nàng thật sự rất quen thuộc, trên cơ bản mỗi lần nàng trốn đi đều bị bóng dáng kia bắt trở về, bây giờ chỉ cần thấy được bóng dáng kia thì trong lòng nàng lập tức hiện lên cảnh giác, sợ hãi.
Nàng muốn bỏ lại bóng dáng sáng kia, thế nhưng bóng dáng kia chính là phân thân của phụ thân nàng - Tử Tôn, đặc biệt dùng để bắt nàng trở về.
Trên mặt lão giả hiện lên chút run rẩy, nghiêm túc nói:
- Thánh Nữ đại nhân... Xuyên thẳng qua hư không, không thể gấp gáp được.
Tử Vân tức giận hừ một tiếng, nhìn ra được lão già này đang tính kế nàng.
Quay đầu nhìn thoáng qua, phân thân cứ như thiên thần đang không ngừng đạp không truy đuổi.
Bên trong đôi mắt Tử Vân Thánh Nữ lóe lên chút tức giận.
Sau đó nàng nâng một bàn tay lên, nhắm ngay chòm râu của lão giả kia giật một phen.
Lão giả tràn ngập mơ mộng.
Tử Vân Thánh Nữ uy hiếp nói:
- Lão già thối tha, hôm nay ngươi tính toán bản Thánh Nữ thì nhớ kỹ cho ta! Đợi bản tiểu thư trở về, nhất định sẽ nhổ hết đám râu ria của ngươi!
Lão giả sững sờ.
Ngay sau đó đã thấy Tử Vân Thánh Nữ đã giơ đôi chân thẳng tắp của mình giẫm lên phía trên thuyền.
Chân dài giống như lò xo bị kéo căng ra, ngay sau đó chợt duỗi thẳng thân hình như pháo nổ bắn ra, chui vào trong khe hở vặn vẹo vỡ ra trên hư không.
Đó chính là vị trí Chiến Thuyền chuẩn bị xuyên thẳng qua hư không…
Sắc mặt lão giả lập tức thay đổi.
Xa xa bóng dáng kia cũng nhanh chóng đạp không mà tới, khí thế vô cùng mạnh mẽ, cũng rõ ràng xông thẳng vào trong trận pháp.
Sắc mặt lão giả trở tái nhợt.
- Con đường xuyên thẳng qua hư không này còn chưa xây dựng xong, Thánh Nữ đại nhân lại xông ra đi vào như vậy sao? Nếu không may bị năng lượng phản ngược xét nát thì làm sao bây giờ?
Nghĩ tới đây, sắc mặt lão giả càng thêm tái nhợt.
Mà sau khi khe hở trên hư không run lên mấy lần thì hoàn toàn ổn định lại, không còn rung lắc nữa.
Lão giả cũng thở dài một hơi.

Xoẹt qua một cái.
Trên hư không đột nhiên vỡ ra.
Một bóng người từ bên trong hư không rơi bộp xuống phía dưới, đầy đầu tóc tím tung bay.
Minh Vương Nhĩ Ha đang chống đỡ đôi mắt đầy quầng thâm, hai tay rũ xuống, uể oải mà đi, hắn ta cảm thấy mình có cảm giác trống trải tịch mịch, hắn ta cần que cay, cần thật nhiều qua cay.
Bây giờ hắn ta chỉ muốn ôm một đống que cay, ăn từng cây một, liếm từng cây một.
Bỗng nhiên, tinh thần của hắn ta chợt động.
Trên khuôn mặt anh tuấn uể oải kia theo bóng người rơi nhanh xuống từ trên hư không cũng biến đổi không ngừng.
Có người ngã xuống rồi sao?
Minh Vương sững sờ, vươn cánh tay ra, muốn nâng đỡ bóng người kia.
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn, Minh Vương uể oải nhìn hố sâu trước mặt mình, cũng như nhìn hai tay trống rỗng không có gì của mình, lúng túng sờ đầu một cái, hắn ta thật sự không phải cố ý.
Hắn ta chỉ vì không có que cay cho nên hơi đờ đẫn một chút.
Bên trong cái hố này có một bóng người bò ra, đầy bụi đất, cả đầu tóc tím xõa rối tung như bị nổ bung ra.
Tử Vân Thánh Nữ leo lên, xương cốt toàn thân giống như muốn rời ra từng mảnh.
Nàng ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy Minh Vương Nhĩ Ha.
Khuôn mặt kia vô cùng anh tuấn…
Trong nháy mắt đã khiến Tử Vân Thánh Nữ nhìn tới ngây dại, trong con ngươi đen nhánh mà u buồn, dường như mang theo cảm giác thâm thúy khiến người ta trầm luân.
Vào thời khắc ấy, Tử Vân Thánh Nữ đã trầm luân vào đó.
Ngươi là cơn gió ta là cát bụi, như điên như dại mà tới thiên nhai!
Tại sao trên đời lại có một người kỳ diệu như vậy?

Thao Thiết Cốc.
Trên quảng trường Thao Lâu, tiếng ồ vang vọng không dứt, mặt mũi của mỗi người ở đây đều tràn ngập kinh ngạc và sợ hãi khi nhìn thấy ánh sáng bắn ra từ bên trong, dường như thấy được ánh sáng thần thánh của món ăn.
Giống như một món bảo vật thần bí đang chậm rãi được mở lớp màn che trước mặt bọn họ vậy.
Đây thật sự là món ăn sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận