Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 322: Trận pháp bể tan tành, vạn hồn bi thảm

Bộ Phương cầm nồi Huyền Vũ, khẽ thở ra một hơi.
Không khí cũng có chút ngưng trệ, Tôn Giả đứng trong hư không, ánh mắt chăm chú nhìn Bộ Phương, lãnh ý bắt đầu khởi động.
Trên vòm trời, lão giả mập cũng chép miệng.
Lai lịch của Bộ Phương rõ ràng không đơn giản, có thể có một con rối cửu phẩm trấn giữ, còn có bán thần khí nơi tay, làm sao có thể chỉ là một lão bản tiểu điếm trong Đế Quốc phàm tục? Sau lưng tuyệt đối có bối cảnh thông thiện.
Lão giả mập là cường giả Hạo Thiên Tháp Thập Vạn Đại Xuyên, Hạo Thiên Tháp đã là thế lực đứng đầu vùng đất Nam Cương rồi, nhưng hắn chưa từng nghe nói về Bộ Phương, một lần nghe nói duy nhất chính là nha đầu nhà mình nhắc mãi tới thức ăn ngon.
Một người bình thường như vậy... có chút cổ quái.
- Hừ... Bất kể ngươi là người phương nào, bất kể phía sau ngươi là thế lực gì, nếu muốn trở ngại Tu La Môn ta quật khởi, vậy thì đi chết đi!
Tôn Giả Tu La Môn ngưng trọng một lát, tròng mắt lạnh lẽo, cuối cùng vẫn mở miệng, thanh âm lạnh lẽo vang dội cả chân trời.
Hắn không biết Bộ Phương có thế lực gì, nhưng chuyện này đã không còn trọng yếu, Tụ Hồn Trận là mấu chốt để Tu La Môn quật khởi mới quan trọng, tuyệt đối không thể rơi vào trong tay một người có thân phận không rõ.
Ông...
Một tiếng vù vù.
Khí tức trên người Tôn Giả Tu La Môn đột nhiên bộc phát, giống như một đạo gông xiềng bị đánh phá, mái tóc của hắn trong nháy mắt lại hóa thành màu đỏ.
Cả người tựa hồ cũng trẻ hơn rất nhiều.
Thân thể to lớn mà cao ngất giống như lò xo bắn ra trong không khí, nhất thời như đạn pháo đánh về phía Bộ Phương.
Quang mang màu tím của Tiểu Bạch chợt lóe, chắn phía trước Bộ Phương, Đại Khảm Đao huy động, nhất thời đao mang chi chít đổ xuống.
- Cút!
Tôn Giả vô cùng bạo ngược, trong mắt tràn đầy hung lệ, mái tóc huyết sắc tung bay, tiện tay đánh một chưởng về phía Tiểu Bạch.
Một chưởng này đánh ra, nhất thời chân khí màu đen tràn ngập, đao mang đầy trời cũng nứt vỡ dưới một chưởng này.
- Ầm.
Tiểu Bạch bị một chưởng này đánh bay, thân hình xoay tròn mấy vòng trên không trung, cuối cùng rơi xuống đất.
Tôn Giả không cách nào tiêu diệt Tiểu Bạch, nhưng Tiểu Bạch cũng không làm gì được Tôn Giả.
Ở nơi xa lão giả mập đang do dự có nên đến hỗ trợ hay không, nhưng hắn cũng không chắc chắn, cộng thêm hắn có thể đối phó được Yêu Nhân Tu La Môn hay không.
Tu vi của Yêu Nhân này thật sự cường đại, công pháp lại càng huyền ảo... Hắn không có bất kỳ nắm chắc nào.
Khi hắn đang do dự, ánh mắt chợt ngưng tụ, bởi vì hắn phát hiện, Bộ Phương tựa hồ lại có động tác mới.
Bộ Phương thở ra một hơi... cầm nồi Huyền Vũ, tính toán một lần nữa ném nồi Huyền Vũ ra.
Cái nồi sắt lớn này của hắn không phải không làm gì được Yêu Nhân này hay sao? Còn đập làm gì?
Lão giả mập mở to hai mắt nhìn.
Tôn Giả cười lạnh lùng, bàn tay chợt lật, nhất thời chân khí mênh mông bắt đầu khởi động, bao trùm lên trên cánh tay của hắn.
Bộ Phương quát nhẹ một tiếng, sau đó thân hình lại chuyển, nồi Hoàng Kim Huyền Vũ một lần nữa bị hắn ném ra.
- Hừ! Ngươi không còn chiêu nào sao?
Thấy Bộ Phương vẫn sử dụng một chiêu này, lãnh ý trên mặt Tôn Giả càng lúc càng nồng đậm.
Nhìn nồi sắt lớn màu vàng đập tới, một quyền nồng đậm chân khí bao quanh ầm ầm đánh ra.
Một quyền này hung hăng đập vào trên nồi sắt, nồi Huyền Vũ nặng nề áp sắc mặt Tôn Giả ngưng trọng mấy phần, chân khí bọc trên cánh tay hắn đều sụp đổ.
Nhưng dưới một quyền này, nồi Huyền Vũ cũng nổ bắn trở về.
- Này... Ngươi không cần ngọc phù trận pháp của ngươi sao?
Bỗng nhiên, khi nồi Huyền Vũ bay ra, một thanh âm nhàn nhạt đột nhiên vang lên, truyền đến bên tai Tôn Giả.
Tròng mắt Tôn Giả co rụt, ngưng thần vừa nhìn, cả người dựng tóc gáy.
Bởi vì hắn phát hiện phía sau nồi Huyền Vũ, năm miếng ngọc phù tạo thành Tụ Hồn Trận đang nhanh chóng đập tới.
Sắp sửa va chạm với nồi Huyền Vũ bị một quyền của hắn đánh bay.
- Chết tiệt! Không! !
Cả người Tôn Giả dựng tóc gáy, quát lên, thân hình liên tục chớp động, phóng về hướng Tụ Hồn Trận, không thể để mất Tụ Hồn Trận!
Thân hình Tiểu Bạch đột nhiên từ trong mặt đất đá vụn nhảy lên, mắt tím chớp động, một đao mang theo đao khí bén nhọn chém tới hướng Tôn Giả.
Thân hình Tôn Giả đang bay nhanh nhất thời bị chặn lại.
Tiểu Bạch dù sao cũng là con rối cửu phẩm, cho dù Tôn Giả có thể áp chế Tiểu Bạch, nhưng cũng không dám dễ dàng thừa nhận một đao của Tiểu Bạch.
Da thịt cả người hắn căng cứng, theo bản năng lui ra sau một bước.
Một bước này khiến cho hắn tuyệt vọng.
Một bước này, khiến cho hắn không thể làm gì khác hơn trơ mắt nhìn Tụ Hồn trận và nồi Huyền Vũ nặng tựa như núi va chạm cùng nhau.
Ánh mắt Bộ Phương khẽ mở ra, trong lòng vẫn còn chút kích động.
Két...
Thanh âm thanh thúy dễ nghe, giống như ngọc khí rụng rơi trên mặt đất nứt vỡ.
Rất bình thường, rất đơn giản.
Nồi Huyền Vũ nặng như vậy, nghiền áp tới như vậy, ngọc phù trận ầm ầm vỡ tan, năm miếng ngọc phù vốn đã rách nát không chịu nổi, gặp phải va chạm như vậy, lại càng điêu tàn, trực tiếp bạo liệt.
Chi chít vết rách phân bố trên bề mặt.
Ông...
Cuồng phong đột nhiên nổi lên trên vòm trời.
Sau đó kèm theo tiếng kêu rên khiến cho cả người dựng tóc gáy, sởn hết gai ốc.
- Đây Tụ Hồn Trận sao! Hấp thu tinh phách và tàn hồn của mấy vạn người! Lại bị đập vỡ như vậy... tinh phách và tàn hồn bộc phát ra tuyệt đối sẽ hóa thành Quỷ Vực u ám trong vòng mười dặm!
Thuôn mặt Tôn Giả kinh sợ, trong mười dặm hóa thành quỷ vực hắn không đau lòng, thứ khiến hắn đau lòng chính là mấy vạn tinh phách và tàn hồn cực khổ thu thập.
Nhiều tinh phách và tàn hồn biến mất như vậy... Đối với Tu La Môn bọn hắn mà nói, tổn thương nặng nề!
Tiếng kêu rên truyền khắp cả Đế Đô thành.
Trên vòm trời, mây đen đột nhiên bao trùm, cả Đế Đô trong nháy mắt trở nên âm u.
Từng đạo tinh phách và tàn hồn màu trắng từ trong trận pháp bể tan tành lao ra, mang theo oán khí và hung lệ ngập trời, du đãng trong không trung.
Sắc mặt Bộ Phương thoáng biến đổi, không nghĩ tới trận pháp này bể tan tành, lại xuất hiện cảnh tượng đáng sợ như vậy.
Nơi xa sắc mặt lão giả mập cũng lạnh như băng.
Hắn biết nguyên nhân Tu La Môn dẫn động chiến tranh chính là để thu liễm những tàn hồn và tinh phách này, chuẩn bị cho Tu La Môn bọn hắn hồi phục, nhưng trong một trận pháp nhỏ bé lại nhét vào số lượng nhiều tinh phách và tàn hồn như vậy.
Tu La Môn... quả nhiên ác độc vạn phần!
Điều này làm cho hắn không khỏi nhớ lại hành vi giết chóc của Tu La Môn ở vùng đất Nam Cương năm đó.
Tôn Giả Tu La Môn đầu đầy máu phát ra tiếng gầm thét kinh sợ, cuống quít lấy từ trong lòng ngực ra một viên hạt châu màu xám tro.
- Bán thần khí... Vong Hồn Châu!
Ánh mắt lão giả mập chợt lóe, không khỏi kinh hô.
Tôn Giả khẽ động ý niệm, bắt đầu thúc dục Vong Hồn Châu, khiến cho Vong Hồn Châu tản mát ra quang mang mờ ảo, nhiều tinh phách và tàn hồn như vậy, không thể lãng phí như vậy.
Không có trận pháp, nhưng ít ra có thể nhét những tinh phách này vào trong Vong Hồn Châu.
Tôn Giả cắn răng, thúc dục Vong Hồn Châu, tinh phách đầy trời nhất thời lộ ra hoảng sợ bi thảm, hội tụ về hướng Vong Hồn Châu.
Song, một tiếng chó sủa mệt mỏi, đột nhiên vang dội cả chân trời.
Tiếng chó sủa này cũng không lớn.
Nhưng theo tiếng chó sủa này, tiếng tinh phách bi thảm đầy trời đột nhiên dừng lại, thân hình bị hấp dẫn vào trong Vong Hồn Châu cũng dừng lại trong hư không.
Khuôn mặt Tôn Giả nghi ngờ.
Tâm thần khẽ động, nhìn về hướng tiểu điếm, phát hiện con chó mập đen nãy giờ vẫn nằm ngủ trước cửa lại đứng lên.
Cả người chó đen thịt béo núc ních, nện bước ưu nhã như bước mèo chậm rãi tiêu sái.
Chân chó rất nhẹ nhàng, đi trên mặt đất không có bất kỳ tiếng vang nào.
- Con chó này muốn làm gì? !
Ánh mắt Tôn Giả trợn to, trong lòng tràn đầy nghi ngờ, chẳng lẽ con chó này lại có địa vị gì sao?
Bộ Phương cũng đồng dạng không giải thích được, chẳng lẽ Tiểu Hắc muốn xuất trảo rồi?
Dạo bước đến chính giữa hẻm nhỏ, Tiểu Hắc nghiêng đầu, nhìn tinh phách tàn hồn đầy trời, miệng chó giống như nhân tính hóa.
Sau đó, đầu chó ngẩng cao, phát ra một tiếng chó sủa du dương.
Một tiếng chó sủa xa xưa lưu loát, căn bản không dừng được.
Vong Hồn Châu lóe lên, lực hấp dẫn đối với tinh phách đột nhiên biến mất.
Vong hồn tinh phách đầy trời đều hiện ra hình dáng cái phễu nhanh chóng trào vào trong miệng chó của Tiểu Hắc.
Cuồng phong gào thét, phong vân biến sắc.
Tinh phách giương nanh múa vuốt đầy trời, sau mấy hơi thở, rối rít tiến vào trong miệng Tiểu Hắc.
Mây đen lui hết, mọi vật lại trở về yên bình.
Tiếng chó sủa ngừng lại, ngược lại vang lên một tiếng... ợ sau khi ăn xong.
- Quả nhiên, tàn hồn tinh phách vẫn không ngon bằng thịt sườn.
Một giọng nam ôn hòa vang dội hư không.
Tiểu Hắc lè lưỡi liếm liếm miệng, đưa mắt nhìn Tôn Giả Tu La Môn đang ttrợn mắt há hốc mồm nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận