Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 320: Tôn Giả Tu La Môn vô địch

Tôn Giả Tu La Môn vô địch
Thanh Phong Đế Đô, ngoài thành.
Một trận kình khí đáng sợ ầm ầm tản đi, cảm giác bị áp bách tỏa ra, tầng mây giống như muốn nổ tung.
Một đạo nhân ảnh từ trong tầng mây bắn ra, rơi xuống nền đất dưới tường thành.
Giống như một cái đại chùy hung hăng đập vào trên mặt đất, khiến cho cả mặt đất cũng chấn động, giống như muốn phá vỡ, mọi người có thể thấy, trên mặt đất từng cái khe giống như mạng nhện mở ra.
Quân đội Cơ Thành Vũ rối rít rút lui về phía sau, rời xa vị trí này.
Mọi người đều ngưng trọng nhìn mặt đất tràn ngập bụi mù.
- Hạo Thiên Tháp Thập Vạn Đại Xuyên, chỉ có như vậy.
Trên vòm trời vang dội một tiếng cười lạnh lẽo, trong tiếng cười kia mang theo cả vẻ khinh thường.
Triệu Mộc Sinh cưỡi linh thú mã, đứng bên cạnh Cơ Thành Vũ, nhất thời nhếch miệng, Tôn Giả đại nhân quả nhiên đã đạt được thắng lợi.
Ông!
Trên tường thành sắc mặt mọi người nhất thời trở nên trắng bệch, trái tim cường giả Thập Vạn Đại Xuyên cũng như chìm xuống đáy vực, đại trưởng lão của bọn họ. . . lại thua?
- Hừ. . . Yêu nhân, chớ đắc ý quá sớm!
Một tiếng “hừ” tức giận vang lên, trong bụi mù, một đạo hắc ảnh đột nhiên trở nên to lớn, một cái hồ lô lao tới hướng Tôn Giả trên vòm trời.
Trong mắt Tôn Giả vẫn hiện lên vẻ khinh thường, sợi tóc tung bay, giơ chân lên.
Chân khí màu đen khổng lồ hội tụ đến, ở trên vòm trời hóa thành một lòng bàn chân cực đại, lòng bàn chân chợt đạp xuống. . .
Hồ lô và lòng bàn chân đụng vào nhau, tạo ra bạo phát, hồ lô vốn trướng đại nhất thời run lên, ngay sau đó lại giống như đã trút giận rụt trở về.
Lão giả mập nhất thời trừng mắt, buồn bực muốn hộc máu, hồ lô trở xuống trong tay hắn.
Nhưng lòng bàn chân kia vẫn dẫm xuống.
Ầm! !
Phảng phất như động đất, phía trước cửa thành Đế Đô, xuất hiện một dấu bàn chân cực đại, cái khe theo dấu lòng bàn chân nứt ra.
Trên tường thành mọi người đều giống như bị một cước này dẫm trúng, tựa hồ muốn sụp đổ.
- Đại trưởng lão. . .
Các cường giả Thập Vạn Đại Xuyên gần như tuyệt vọng.
- Kêu la cái gì, lão tử còn chưa có chết đâu! Khụ khụ. . .
Một đạo thân ảnh xuất hiện trên tường thành, bò dậy, mặt đầy bụi đất, ho khan không dứt.
Lão giả mập ngưng trọng nhìn Tôn Giả Tu La Môn đứng ngạo nghễ trên hư không, nhưng trong lòng lại thở dài một hơi.
Công pháp của Tu La Môn thật sự bá đạo, tu vi của Tôn Giả này đã đạt đến Chí Tôn trung kỳ, cộng thêm công pháp bá đạo, hắn căn bản không phải đối thủ.
Tôn Giả lãnh đạm nhìn lão giả mập, giơ tay lên, chân khí đen nhánh một lần nữa quanh quẩn.
Bỗng nhiên, tâm thần của hắn khẽ động, nhìn về một vị trí trên tường thành.
Ở đó, hai đạo huyết quang đột nhiên bắn tán loạn đến, trong nháy mắt chạy ra khỏi thành tường, lơ lửng trên hư không.
Huyết quang tản đi, lộ ra thân hình hai vị Huyết Vệ.
- A? Huyết Vệ trở lại rồi, xem ra đã thu hồi được Tụ Hồn trận.
Trong lòng Tôn Giả khẽ động, nhất thời nghĩ đến.
Nhưng khi hắn nhìn thấy rõ ràng dáng vẻ của hai vị Huyết Vệ này, tròng mắt cũng co rụt lại.
Dáng vẻ của hai vị Huyết Vệ thật sự rất chật vật, một người trong đó còn bị chặt đứt một cánh tay, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Chuyện gì xảy ra vậy? Làm sao lại bị thương? Đã thu hồi được Tụ Hồn trận chưa?
- Các ngươi. . .
- Tôn Giả đại nhân. . . Chúng ta thất bại rồi!
Tên Huyết Vệ không bị thương có chút bi phẫn nói với Tôn Giả, bọn họ cũng không nghĩ tới trong tiểu điếm kia lại có một con rối cửu phẩm đáng sợ, thân thể của con rối đó chắc chắn vô cùng, chiến lực lại càng cường hãn.
Quan trọng nhất là. . . trong tiểu điếm còn đặc biệt có một tên thích vứt nồi!
Nếu không phải vì cái nồi đó bọn họ còn có thể quần đấu với con rối kia một phen!
Bộ dạng thê thảm của hai vị Huyết Vệ kia nhất thời khiến tất cả mọi người đều ngu ngơ, trên tường thành Cơ Thành Tuyết bỗng nhiên hưng phấn vỗ một chưởng lên thành đá.
Quả nhiên, tiểu điếm của Bộ lão bản há lại dễ xông vào như vậy, đây chính là nơi có Chí Tôn Thú trấn giữ!
Đám người kia hoàn toàn là đi tự tìm cực khổ! Cho đến lúc này, Cơ Thành Tuyết vẫn chưa từng thấy có ai chiếm được tiện nghi trong tiểu điếm của Bộ lão bản.
Ở phía dưới Cơ Thành Vũ và Triệu Mộc Sinh đều chấn động cả người, hít một hơi lãnh khí.
Hai vị Huyết Vệ của Tu La Môn có thể đối đầu với Chí Tôn cường giả lại. . . thua!
Còn bị chém mất một cánh tay, chuyện này. . . quả thực đáng sợ!
Trong đầu Cơ Thành Vũ một lần nữa hiện lên sắc mặt không chút thay đổi của Bộ Phương, tâm thần không nhịn được run lên.
Sắc mặt Triệu Mộc Sinh dữ tợn, tràn đầy vẻ không cam lòng, làm sao có thể. . . Hai vị Huyết Vệ xuất thủ làm sao lại không đối phó được với Bộ Phương? !
Tôn Giả hít sâu một hơi, cảm thấy có chút khó giải quyết, hai vị Huyết Vệ xuất thủ lại bị chặt đứt một cánh tay, chẳng lẽ người cướp Tụ Hồn trận đi thật sự mạnh như vậy?
- Ha ha ha! Yêu nhân Tu La Môn chẳng qua cũng chỉ có như vậy!
Trên tường thành, lão giả mập thấy bộ dáng thê thảm của Huyết Vệ, nhất thời phá lên cười, trên mặt tràn đầy hưng phấn.
Bộ lão bản quả nhiên tài giỏi, khó trách có thể làm ra món kem cây gan rồng này!
Tiếng cười kia vô cùng chói tai, truyền đến tai hai tên Huyết Vệ, khiến ánh mắt hai người cũng trở nên vằn đỏ, bọn họ là Huyết Vệ của Tu La Môn, không thể chịu nhục được!
- Lui ra đi, dẫn đi dưỡng thương, khôi phục cánh tay trước rồi hãy nói.
Tôn Giả ngăn cản Huyết Vệ rục rịch muốn hành động, thản nhiên nói, ánh mắt của hắn nhìn về phía lão giả mập phía dưới. Chân mày nhất thời nhíu lại.
Đừng thấy lão giả mập bị thương, nhưng Tôn Giả muốn giết hắn, cũng không dễ dàng như vậy, dù sao cũng là cửu phẩm Chí Tôn, thủ đoạn bảo vệ tính mạng vẫn phải có.
- Tôn Giả đại nhân, nhưng Tụ Hồn trận. . .
- Ta sẽ tự lấy Tụ Hồn trận, các ngươi đi chữa thương trước đi, Tu La Môn muốn hồi phục, Huyết Vệ các ngươi tuyệt đối cũng không thể thiếu người nào.
Tôn Giả nói, vỗ vỗ thân hình Huyết Vệ, hai vị Huyết Vệ hạ xuống, tiến vào trong quân đội Cơ Thành Vũ.
Sau đó Tôn Giả quay đầu nhìn về phía thành tường.
Lăng không giẫm chận tại chỗ, từng bước đi tới hướng tường thành.
Trên tường thành nhất thời ồ lên, bởi vì theo Tôn Giả lăng không đi tới, áp lực trong hư không cũng càng lúc càng lớn.
Sắc mặt Cơ Thành Tuyết trở nên tái nhợt, cảm nhận được một cổ uy áp khiến cho tim hắn đập mạnh, luồng uy áp kia khiến cho hai chân hắn cũng đang run rẩy.
Cửu phẩm Chí Tôn, quả nhiên là vô cùng cường đại.
- Đứng lại!
Lão giả mập dĩ nhiên không thể để Tôn Giả không kiêng sợ tiến lên như vậy, quát lớn.
- Ngươi không phải đối thủ của ta, ngươi không ngăn được ta.
Tôn Giả nói.
Trên gương mặt lão giả mập nhất thời hiện đầy tức giận.
- Cho dù ta đánh không lại ngươi, nhưng nơi này dù sao cũng là Đế Đô một nước, ta và ngươi thân là Chí Tôn, vốn không nên nhúng tay vào chiến tranh! Nếu không cho dù hôm nay ngươi tàn sát tòa thành này, rất nhiều Chí Tôn của vùng đất Nam Cương cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Lão giả mập quát lên.
Tôn Giả dừng bước chân, cuồng phong phần phật thổi qua, thổi bay vạt áo của hắn.
- Cho ta vào thành, ta chỉ muốn lấy về vật của Tu La Môn, còn phải tìm người đó đòi nợ làm bị thương Huyết Vệ Tu La Môn ta.
Không giết chỉ vào trong thành?
Nghe thấy những lời này của Tôn Giả, trong lòng dân chúng trên tường thành cũng thở phào nhẽ nhọm, lúc trước Tôn Giả phát ra cảm giác bị áp bách đáng sợ, khiến cho bọn họ tưởng rằng Yêu nhân của Tu La Môn muốn tàn sát Thanh Phong Đế Đô của bọn hắn.
Thì ra chỉ vì đi tìm Bộ lão bản gây chuyện. . .
Cơ Thành Tuyết nhướng mày, hắn muốn mở miệng, tuy nhiên lại bị Tôn trưởng lão lôi kéo.
- Bệ Hạ, ngươi đừng mở miệng thì tốt hơn, đối với Chí Tôn, Hoàng Đế Đế Quốc chỉ là con kiến hôi. . . Nhưng nếu chọc giận Yêu nhân của Tu La Môn, mất mạng vô ích cũng không đáng.
Tôn trưởng lão nghiêm túc nói.
- Nếu tiểu điếm Bộ Phương có tồn tại có thể đả thương Huyết Vệ, vậy ngươi còn có lo lắng gì khác? Ngươi nên lo lắng chính là cho bản thân ngươi, cho Đế Quốc của ngươi!
Trong lúc nhất thời, Cơ Thành Tuyết cũng không biết nói gì.
Lão giả mập còn muốn ngăn cản, nhưng Tôn Giả kia đã có chút không nhịn được, ánh mắt trợn trừng, sát khí bắn ra, hắc khí ngập trời tựa hồ giống như hắc vân thổi quét, làm cho người ta cảm giác bị áp bách cực lớn.
- Ngươi đừng cản ta, nếu không ta thật sự không khách khí. . . Đến lúc đó Đế Đô này máu chảy thành sông, cũng đừng trách ta!
Lão giả mập nhất thời chậm lại, trong lòng hoảng hốt, không sai, đối với Yêu nhân Tu La Môn mà nói, tàn sát một tòa thành thật ra là chuyện rất đơn giản.
Tôn Giả bước ra từng bước, bước qua đỉnh đầu bọn hắn, khiến bọn hắn cảm thấy một trận vô lực.
Lão giả mập nhìn Tôn Giả đi về hướng tiểu điếm Phương Phương, cắn răng, cũng vặn vẹo cái eo mập mạp, đi theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận