Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2906: Độc dược (2)

Notice: Undefined offset: 129
- Từ từ… không được gấp.
Giọng nói khàn khàn vang lên giống như đao cắt. Có một ông già đang khom lưng khuấy cái chất lỏng màu đen kia ở trên xe gỗ.
Hàng của Bộ Phương tiếp tục tiến lên. Từng người nhanh chóng có được thức ăn, điên cuồng ôm lấy bát tránh qua một bên, vươn tay không một chút sợ bẩn mà nhét cái thứ kia vào miệng.
Thứ thức ăn màu đen kia tản ra một loại mùi vô cùng kỳ dị.
Bộ Phương híp mắt, nhìn bộ dạng hưởng thụ của những người kia, trong lòng có chút nghiêm túc. Tiểu Hồ bị dọa sợ, ôm chặt lấy đầu Bộ Phương, giống như muốn nói không muốn ăn thứ đồ này.
Cuối cùng cũng tới lượt Bộ Phương. Bộ Phương chắp tay, một tay bưng bát, đi tới trước xe gỗ kia.
Hả?
Ông lão một mắt phụ trách múc đồ ăn hơi nghiêng đầu nhìn chằm chằm Bộ Phương.
- Mới tới?
Ông ta hơi nhếch miệng nói ra, lộ ra hàm răng vàng khè.
Bộ Phương liếc nhìn một chút, không nói gì.
Ông ta thì lại cười rộ lên, âm thanh khàn khàn, tiếng cười khiến cho người khác run rẩy trong lòng.
- Ăn cho ngon, người sẽ yêu mùi vị này…
Ông ta cười lớn.
Xoạch!
Thứ sền sệt màu đen kia được múc vào trong bát sứ Thanh Hoa của Bộ Phương.
- Vì ngươi là người mới nên mới được thêm, ăn no vào đấy…
Ông ta nhếch miệng, ánh mắt sáng lóe nhìn chằm chằm Bộ Phương,
- Đây là cái gì?
Bộ Phương nhíu mày, hỏi.
Chắc chắn đây không phải là đồ ăn ngon gì.
- Đây là mỹ vị của Thành Hư Vô… Nữ Vương đại nhân ban thưởng cho bọn hạ nhân.
Ông ta nói.
Uỳnh.
- Không được nói chuyện phiếm.
Đột nhiên, một khí tức lạnh lẽo đánh tới. Ánh mắt Bộ Phương ngưng tụ, một cây trường mâu sắc bén rơi xuống chỉ lên cổ ông già kia, giống như dễ dàng đâm thủng một lỗ trên cổ ông ta bất cứ lúc nào.
- Đại nhân tha mạng…
Ông ta quỳ rạp xuống đất, vái lạy người mặc áo giáp màu đen kia.
Bộ Phương nhướng mày, ánh mắt người mặc áo giáp kia quét qua Bộ Phương, mang đến áp lực thật lớn.
- Cầm ăn và cút.
Thủ vệ kia nói, sau đó xoay người tiếp tục tuần tra.
Bộ Phương thở ra một hơi, bưng bát rời đi.
Việc phân phát thức ăn vẫn được tiếp tục, chủ yếu là do người bị lưu đày tới khu Đinh Thành này thật sự quá nhiều.
Bộ Phương bưng bát, đi tới một góc. Nơi xa có mấy bóng người bưng bát quỳ xuống đất, điên cuồng ăn.
Có vẻ như phát hiện ra Bộ Phương tới, những người ăn xong phần ăn của mình ngẩng đầu, trong mắt lộ ra tia khát vọng, nhìn chằm chằm Bộ Phương.
Rống!
Những người này rống lên một tiếng, nhao nhao nhào về phía Bộ Phương!
- Ăn! Cho ta ăn!
Nước bọt không ngừng chảy dài trên miệng những người đó, bọn họ nhìn vô cùng điên cuồng.
Nhưng còn chưa kịp tới gần Bộ Phương thì bọn họ đã bị Tiểu Bạch đánh bay.
Bộ Phương lười để ý những người kia, hắn quan sát tỉ mỉ thứ ở trong bát. Nó chậm rãi chảy xuôi, tỏa ra khí nóng giống như sơn đen, nhưng lại có từng đốm trắng ở bên trong.
Bộ Phương duỗi một ngón tay ra, chấm vào trong đó. Vuốt ve một chút, có cảm giác thô ráp.
Thứ này đúng là quái dị.
Với mức độ trù nghệ của Bộ Phương thế mà không nhận ra được đây là thứ gì. Đương nhiên Bộ Phương sẽ không ăn thứ này.
Nhưng…
Liếc một vòng, Bộ Phương thở ra một hơi, hắn lựa chọn sẽ uống một ngụm nhỏ.
Cổ họng hơi nhấp nhô, chất lỏng màu đen chảy vào trong miệng Bộ Phương.
Trong nháy mắt, như có một sự ấm áp bao trùm khoang miệng hắn.
Uỳnh!
Như có cái gì đó nổ tung. Con mắt Bộ Phương đột nhiên ngưng tụ, bởi vì hắn phát hiện, thứ này lại có mùi vị không tệ. Có chút giống trứng cá muối, nhưng cảm giác tinh tế tỉ mỉ hơn.
Tưởng chừng sẽ rất khó ăn nhưng không ngờ lại có vẻ ngon.
Uỳnh…
Sau khi Bộ Phương ăn thứ này cảm giác sức mạnh Nguyền Rủa bên trong cơ thể bị áp chế. Bộ Phương sững sờ, nhìn cổ tay mình. Con Rắn Nguyền Rủa, như chìm vào giấc ngủ sâu.
Mà năng lượng màu đen kia không ngừng nhập vào bên trong Rắn Nguyền Rủa, khiến cho nó không ngừng lớn mạnh.
Trong lòng Bộ Phương nhất thời run lên!
Hắn trực tiếp ném chút đồ còn lại trong bát cho những người kia. Bọn họ bò tới, không ngừng liếm láp như điên.
Sắc mặt Bộ Phương có chút khó coi.
Thứ này… cũng chính là độc dược mãn tính, ăn những thứ này con Rắn Nguyền Rủa kia sẽ càng mạnh, sau đó sẽ khiến người ta hoàn toàn chết đi.
Uỳnh!
Đột nhiên, một làn sóng năng lượng bạo phát.
Bộ Phương ngẩng đầu, có một con Thần Long đen nhánh uốn lượn trên trời cao. Trên lưng có một bóng người. Ánh mắt nữ nhân kia quét một vòng qua khu Đinh Thành, lộ ra vẻ chán ghét và khinh thường.
Sau đó cưỡi Thần Long lượn một vòng rồi bay vào sâu trong thành.
Là nữ nhân lúc trước…
Bộ Phương thở ra một hơi, một vị Thánh Nhân Hỗn Độn.
Hắn liếc nhìn tình hình xung quanh một chút, Bộ Phương thấy mình nên tìm cách rời khỏi khu Đinh Thành này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận