Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1207: Trở lại nhà hàng Phương Phương (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Ánh mắt của Tử Tôn hơi nheo lại, nhìn thẳng vào hai bóng người đang bước đến từ trong gió tuyết đằng xa.
Minh Vương Nhĩ Cáp cảm thấy vô cùng hài lòng mà bắt chéo tay, chậm rãi đi tới, sợi tơ đen dày đặc trên đầu phủ đầy tuyết trắng.
Sau khi ăn que cay, rồi lại ăn thêm Bít Tết Rồng Barbie chín bảy phần ngon tuyệt, trong lòng của hắn cực kỳ thỏa mãn.
Ở phía sau hắn, Tử Vân Thánh Nữ cũng híp mắt theo sau.
Nàng nhìn thấy Minh Vương vui vẻ như vậy, nàng cũng cùng theo vui vẻ.
Đột nhiên, bước chân của nàng chợt dừng lại, đôi mắt lập tức co rụt lại, không khỏi nhìn về phía xa xăm, ở đằng kia, một bóng người đầu đầy sợi tơ màu tím đang lặng lẽ đứng trong gió tuyết.
Bóng dáng quen thuộc này khiến cho thân hình của Tử Vân Thánh Nữ không khỏi chấn động, trong đôi mắt nàng hiện lên vẻ vô cùng hốt hoảng.
- Phụ thân...
Đôi mắt của Tử Vân Thánh Nữ không ngừng đảo quanh, có chút hoảng sợ không dám nhìn thẳng vào Tử Tôn vô cùng uy nghiêm ở phía xa xa kia.
Cuối cùng Tử Tôn cũng đã đến rồi sao?
Vốn là một người lẻn ra khỏi Thánh Địa, tâm trạng của Tử Vân Thánh Nữ bây giờ rất phức tạp, có chút sợ hãi Tử Tôn, bởi vì nàng biết một khi Tử Vân xuất hiện, có thể nàng sẽ phải trở lại Thánh Địa.
Nàng không muốn đi, những ngày sống ở trong Thao Thiết Cốc này, nàng cảm thấy vừa tự do lại vừa rất vui vẻ, quan trọng nhất là có Nhĩ Cáp ca ca vô cùng đẹp trai tuấn tú, cực kì hấp dẫn.
Một khi trở về Thiên Tuyền Thánh, nàng sẽ không còn được gặp lại Nhĩ Cáp nữa.
Nàng không chịu được loại tủi thân này.
Tử Tôn phụ bắt chéo hai tay, nhìn Tử Vân Thánh Nữ với vẻ lạnh lùng, trong đôi mắt tràn ngập vẻ uy nghiêm.
- Ngươi còn biết ta là phụ thân của ngươi sao... Rời nhà nhiều ngày như vậy, cái nha đầu ngốc như ngươi không nhớ nhà một chút nào sao?
Tử Tôn thản nhiên nói.
Trong giọng nói mang theo một vẻ tức giận khiến cho Tử Vân Thánh Nữ vô cùng hoảng sợ.
Không đợi Tử Vân Thánh Nữ trả lời.
Ánh mắt của Tử Tôn đảo một cái, rơi lên người của Minh Vương Nhĩ Cáp đang đứng bên cạnh Tử Vân, đôi mắt khẽ híp lại, tựa hồ như muốn nhìn thấu Minh Vương Nhĩ Cáp.
- Ngươi chính là tên tiểu tử đã bắt cóc nữ nhi của ta sao?
Tử Tôn hỏi.
Một cỗ uy áp từ trên người tản ra, cỗ uy áp này khiến cho gió tuyết khắp bầu trời lúc này dường như cũng ngưng trệ lại.
Minh Vương Nhĩ Cáp không ngờ được rằng lại có thể gặp được một kẻ như vậy trên đường.
Đối phương có vẻ như là phụ thân của tiểu nha đầu bám đuôi này.
Cảm tạ trời xanh... Đây là cuối cùng cũng có thể mang cái đuôi nhỏ đi theo bên cạnh hắn đây rời đi rồi sao?
Minh Vương Nhĩ Cáp không thể nói rõ được, thế mà lại có chút nhỏ kích động.
- Tiểu Tử này, phụ thân của ngươi gọi ngươi về nhà ăn cơm đấy!
Minh Vương Nhĩ Cáp quay đầu lại hô lên với Tử Vân Thánh Nữ vẻ mặt tràn đầy sợ hãi đang đứng bên cạnh.
Tử Vân lập tức trừng Minh Vương Nhĩ Cáp một cái.
- Nhĩ Cáp ca ca, ngươi câm miệng đi, không cần nói đâu!
Minh Vương lập tức bụm miệng lại, Tiểu Tử này, tính khí thật là nóng nảy quá.
Thôi bỏ đi, bản vương không chấp nhặt với người kém hiểu biết như tiểu nha đầu nhà ngươi.
Lỗ mũi của Tử Tôn mở lớn, khí trắng không ngừng phun ra từ trong lỗ mũi, hắn thật sự có chút phẫn nộ, lòng bàn tay bóp thành nắm đấm, gân xanh nổi đầy lên trên nắm đấm của hắn.
Nha đầu kia, thế mà lại dám liếc mắt đưa tình với một nam tử xa lạ ở ngay trước mặt hắn!
Thật sự coi người làm phụ thân như hắn là đồ trang trí sao?
Xem ra đã lâu không gặp, nha đầu kia đã muốn lên trời rồi đấy!
Lửa giận trong lòng bắt đầu bùng lên, khiến cho Tử Tôn càng ngày càng nhìn Minh Vương Nhĩ Cáp với ánh mắt ghét bỏ, tên tiểu tử này... Đừng tưởng rằng có vẻ bề ngoài tuấn tú thì có thể tùy tiện lừa gạt tiểu cô nương không rành thế sự như thế!
Bổn tôn nhất định phải để cho Tử nhi biết rõ bộ mặt thật của tên tiểu tử này!
- Tử nhi, tới đây! Trở về Thánh Địa với phụ thân, mẫu thân của ngươi rất nhớ ngươi đấy!
Tử Tôn nói.
Khóe miệng của Tử Vân Thánh Nữ run rẩy, nàng lui về sau một bước, nắm chặt vạt áo của Minh Vương Nhĩ Cáp mà nói
- Nhĩ Cáp ca ca, ta không đi đâu!
Minh Vương Nhĩ Cáp nhíu mày, lập tức nhìn Tử Vân rồi tận tình khuyên bảo.
- Việc này là lỗi của ngươi, Tiểu Tử này, mẫu thân của ngươi cũng đã gọi ngươi về nhà ăn cơm rồi, chuyện này không thể từ chối được.
Tử Vân Thánh Nữ thật sự rất muốn lấy một viên gạch đập xuống đầu của Minh Vương Nhĩ Cáp.
Trong đầu tên gia hỏa này chỉ biết nghĩ đến que cay hay sao thế?
Tử Tôn cũng tức đến phát phì cười rồi, hai lần tên tiểu tử này mở miệng nói chuyện, dường như để lộ ra vẻ không thích Tử Vân.
Thật không ngờ nữ nhi của Tử Tôn hắn lại bị người khác từ chối như vậy.
Tên tiểu tử này... Muốn chết hả!
- Nữ nhi của Tử Tôn ta, cho dù không ai cần, thì cũng không đến lượt ngươi ở đây mà tỏ vẻ ghét bỏ! Tử nhi, đi về với phụ thân!
Tử Tôn trầm giọng quát, giọng nói như nổi trận lôi đình, khiến cho tuyết máu đang rơi đầy trời đều muốn nổ tung.
Tử Vân cả kinh trong lòng, sợ hãi nhìn về phía Tử Tôn.
- Con... Con không trở về với người đâu!
Tử Vân lui về sau một bước, trên mặt lộ rõ vẻ kiên quyết.
Lần đầu tiên Minh Vương Nhĩ Cáp nhìn thấy bộ dạng này của nha đầu kia, lông mày khẽ nhướng lên, nhìn về phía Tử Tôn.
- Được rồi, Tiểu Tử không muốn quay về, ngươi cũng đừng ép nàng nữa, chúng ta từ từ nói chuyện.
- Ngươi là cái thá gì, đến lượt ngươi nói chuyện hả? Đợi lát nữa ta sẽ tính sổ món nợ giữa chúng ta! Không phải ai cũng có tư cách bắt nạt nữ nhi của ta đâu!
Tử Tôn lườm Minh Vương Nhĩ Cáp một cái với ánh mắt lạnh như băng.
Một khắc sau, hắn chợt vung tay lên, một làn sóng khí khủng khiếp đột nhiên đánh mạnh về phía Minh Vương Nhĩ Cáp.
Tuyết máu trên mặt đất nổ tung, giống như đang muốn ra oai phủ đầu với Minh Vương Nhĩ Cáp.
Hai mắt Minh Vương khẽ nheo lại, khóe miệng hơi giật giật.
Hắn giơ tay lên, duỗi một ngón tay ra, nhẹ nhàng điểm lên phía trên làn sóng khí kia, trong nháy mắt, làn sóng khí mà Tử Tôn đánh ra nay lập tức bị sụp đổ.
- Cậu thanh niên này, tính khí thật là nóng nảy, bản vương muốn bắt nạt người khác thì cứ bắt nạt đấy, còn đến lượt ngươi dạy dỗ hả? Ngươi là cái thá gì chứ?
Minh Vương Nhĩ Cáp khoát tay một cái, phủi phủi áo choàng trên người, ánh mắt trông vô cùng buồn bã.
- Ức hiếp nữ nhi của ta, ngươi còn dám đánh trả sao... Hỗn xược!
Tử Tôn vô cùng giận dữ quát một tiếng, uy nghiêm bành trướng, đột ngột bước ra một bước, trong chớp mắt giống như co lại thành một tấc.
Thân hình rút ngắn khoảng cách nhanh như tia chớp, xuất hiện trước mặt Minh Vương.
Ánh mắt của hai người va vào nhau một cách mãnh liệt.
Sợi tơ bay phất phơ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận