Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2283: Ngươi thế này sẽ không kiếm được chó cái đâu! (1)

- A…
Tiếng ngáp thật lớn vang vọng khắp cả tửu lâu làm cho tất cả mọi người đang xếp hàng đều không khỏi lườm nguýt.
Ai nấy đều híp mắt nhìn qua, bèn nhìn thấy một con Hắc Cẩu mập phì đang ghé dưới tàng cây Ngộ Đạo kia.
Hắc Cẩu mở lớn miệng, đầu lưỡi cuốn lại, đôi mắt nửa híp, tựa như có nước mắt đang đảo quanh bên trong.
Đó là bởi vì ngáp mà tạo thành nước mắt đảo quanh.
Ở bên cạnh Hắc Cẩu thì lại là có một con chó chân ngắn trắng vàng đan xen nằm úp sấp đó, nó dùng cẩu trảo che lấp mặt mình, không muốn để người ta nhìn thấy được bộ dạng của hắn.
Hiển nhiên, ở cùng với con Địa Ngục Khuyển không để ý đến hình tượng này làm cho cả người nó đều rất khó chịu.
Cẩu gia ngáp một cái, rồi lại nằm úp sấp xuống tiếp tục ngủ.
Sau khi thành Thần, điểm khác biệt duy nhất giữa Cẩu gia với trước hki thành Thần… Đó là có thêm một con chó chân ngắn trắng vàng đan xen bên cạnh.
Mặt khác cũng không có thay đổi gì hết, vẫn thích ngủ như cũ, cũng vẫn ăn sườn xào chua ngọt ngon lành mỗi ngày.
Chỉ có điều, cuộc sống như vậy chính là thứ mà Cẩu gia thích.
Cây Ngộ Đạo lay động, đường vân phía trên lưu chuyển không ngừng, tựa như có hàm ý nồng đậm đang khuếch tán ra từ bên trong.
Cẩu gia ghé vào trước cây Ngộ Đạo khiến cho cây cũng không khỏi phát sinh biến hóa, dường như một chút Pháp Tắc Chi Lực của Cẩu gia cũng thẩm thấu vào bên trong cây Ngộ Đạo kia.
Vèo…
Hàm ý mà cây Ngộ Đạo khuếch tán ra đã không còn cảm ngộ bình thường nữa mà là cảm ngộ đối với Pháp Tắc Chi Lực.
Tuy rằng cảm ngộ này mỏng manh không thể nghe thấy được, nhưng cho dù là một chút thôi thì cũng đã là một thứ đồ như ngọc đối với Đại Thánh bình thường rồi.
Điều này cũng khiến cho tửu lâu càng được hoan nghênh hơn nữa.
Vô số cường giả trong Địa Ngục đều nhao nhao đổ dồn về phía Hoàng Tuyền tiểu điếm.
Một trận Thần chiến kia đã truyền khắp cả Địa Ngục từ lâu, Hoàng Tuyền Thành bị đánh cho lồi lên, bên ngoài Hoàng Tuyền Thành bị đập ra thành vực sâu vạn trượng, những điều này đều truyền khắp cả Địa Ngục đại lục tựa như truyền thuyết vậy.
Thậm chí bên trong Minh Khư cũng truyền bá loại truyền thuyết này.
Đương nhiên, lão tổ chín tộc của Minh Ngục sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra, cho nên bọn họ đều ra tay trấn áp loại truyền bá truyền thuyết này.
Dù sao thì chuyện Đế Thính, chủ nhân của Minh Khư bị Địa Ngục Khuyển bắt đi cũng không phải là chuyện vẻ vang gì cả.
Hiện giờ, bên ngoài Hoàng Tuyền tiểu điếm ở Địa Ngục.
Hàng loạt cường giả ngồi xếp bằng chi chít thành một đống lớn.
Trong đám cường giả này có Đại Thánh, có Tiểu Thánh đỉnh phong, thậm chí ngay cả đứa bé mới ra đời hay mới biết đi cũng ngồi xếp bằng chỉnh tề bên ngoài tửu lâu, cảm thụ hàm ý của cây Ngộ Đạo truyền ra từ bên trong tửu lâu.
Càng đi sâu vào trong càng có thể nhìn thấy nhân vật cường đại.
Giống như Minh Vương Nhĩ Ha, tựa như Ứng Long Ngục Chủ hay Hoàng Tuyền Đại Thánh, vân vân…
Đám cường giả này, thân phận của mỗi một vị đều như sấm bên tai ở Địa Ngục.
A Tử ôm Tiểu Long, ngày nào cũng chạy đến tửu lâu ăn mỹ thực.
Từ khi ăn được món ăn của Bộ Phương, A Tử đã lâm vào sự điên cuồng.
Hiện giờ, nàng ta đã định cư ở trong Hoàng Tuyền Thành luôn rồi.
Một nơi tốt như Hoàng Tuyền Thành vậy mà nàng ta không ở, không thể nào còn ngu ngốc dắt Tiểu Long rời khỏi Hoàng Tuyền Thành được.
Thời gian trôi qua.
Ngoại trừ Hoàng Tuyền tiểu điếm trong Hoàng Tuyền Thành danh tiếng truyền xa ở Địa Ngục ra.
Còn có một tin tức truyền khắp cả Minh Khư làm cho tất cả mọi người đều sởn cả gai ốc.
- Minh Trù Nhất Mạch trong chín tộc của Minh Ngục, bị… diệt tộc rồi!
Tin tức này truyền từ Minh Khư đến, trong nháy mắt đã thổi quét cả Minh Khư cứ tựa như bão quét.
Cho dù là Minh Ngục hay là Địa Ngục, hoặc là các Tiểu Thế Giới khác ở xung quanh Kim Cương Giới cũng vô cùng kinh hãi.
Đó chính là Nhất Mạch trong cửu tộc của Minh Ngục đó!
Vậy mà lại bị diệt tộc rồi?
Ngươi dám tin loại chuyện này không?
Trừ phi Thần Chi ra tay, bằng không sao lại có thể làm cho Minh Trù Nhất Mạch bị diệt tộc được?
Hơn nữa còn yên lặng không một tiếng động…
Đợi cho người ta phát hiện thì Minh Trù tộc địa đã thi thể khắp nơi, máu chảy đầy đất.
Có người lại nhìn thấy Minh Trù lão tổ quỳ sụp ở tổ địa, đầu đã mất…
Hình ảnh này truyền ra khắp cả Minh Khư, người nào nhìn thấy, ai nấy cũng đều sởn cả tóc gáy, lông tơ dựng đứng.
Tất nhiên tin tức này cũng rơi vào tai Địa Ngục.
Tửu lâu là nơi để dùng cơm, tất nhiên không thể thiếu việc nói chuyện phiếm.
Đinh đinh.
Rèm cửa ở phòng bếp bị vén lên.
Bộ Phương bưng một món ăn ra rồi chậm rãi đi tới trước một bàn ăn, đặt món ăn lên trên đó.
Thực khách ở bàn này chính là mấy vị cường giả thế gia đứng đầu trong Địa Ngục.
Bọn họ bàn luận với nhau, trên mặt cũng còn sót lại vẻ chấn kinh.
Sau khi Bộ Phương đặt đồ ăn lên trước mặt bọn họ, người nào người nấy đều cười cười với hắn.
Hiện giờ, ở Hoàng Tuyền tiểu điếm, có ai dám trêu vào?
Đối với Bộ lão bản, tất nhiên bọn họ cũng biểu đạt đủ sự tôn kính.
Vẻ mặt Bộ Phương không cảm xúc mà gật gật đầu.
Sau đó hắn xoay người định trở lại phòng bếp.
- Rất thảm luôn đó!
- Cảnh tượng đó truyền đến từ Minh Ngục, mấy vạn dân cư của Minh Trù Nhất Mạch đều bị giết sạch toàn bộ! Máu chảy thành sông, thi thể khắp nơi, khói bụi bao phủ cả thiên địa, kéo dài mãi không tiêu tan.
- Biểu thúc sống ở Minh Ngục của ta đã nói… âm hồn kêu khóc trên bầu trời của Minh Trù Nhất Mạch, đó đều là những tàn hồn không cam lòng của Minh Trù Nhất Mạch đó!

Các thực khách bàn luận với nhau.
Bước chân của Bộ Phương lập tức khựng lại.
Hắn có hơi nghi hoặc, theo như bình thường, hắn sẽ không cảm thấy hứng thú đối với loại tin tức này, nhưng đã đề cập tới Minh Trù.
Bộ Phương sẽ không thể không nghiêm túc một chút.
- Minh Trù Nhất Mạch bị diệt tộc? Vì sao lại là Minh Trù Nhất Mạch chứ? Cứ nhất định phải là tộc mạch của đầu bếp bị tiêu diệt…
Bộ Phương nhíu mày mà suy tư trong lòng.
Vốn hắn đang định có thời gian sẽ đi đến Minh Trù Nhất Mạch một chuyến, dù sao thì đó cũng là một chủng tộc truyền thừa vạn năm, có thể sẽ có một vài loại trù nghệ cao thâm.
Bộ Phương là ôm tâm thái học tập mà đi.
Nhưng mà, còn chưa có đi thì Minh Trù Nhất Mạch đã bị diệt tộc rồi.
Bộ Phương chậm rãi sải bước, hắn nhíu mày, nghe đi nghe lại chuyện mà những thời khắc khác đã trao đổi.
Nhưng sau khi không nghe được tin tức gì.
Bộ Phương bèn xoay người tiến vào phòng bếp tiếp tục nấu nướng.
Đêm đã khuya.
Nhà hàng đóng cửa.
Trong phòng bếp.
Bộ Phương nấu ăn xong.
Mùi thơm nồng đậm của sườn xào chua ngọt tràn ngập ra rồi quanh quẩn khắp tửu lâu.
- Tiểu Hắc, ăn cơm này.
Bộ Phương đi ra từ bên trong phòng bếp rồi nhẹ giọng nói.
Dưới tàng cây Ngộ Đạo.
Cẩu gia ngủ ngon phì phì lập tức giật mình một cái rồi tỉnh lại.
Hắn ta mở to mắt, thè đầu lưỡi, hưng phấn không thôi.
Hiện giờ, Bộ Phương… Trù nghệ thông thiên, nấu ăn ngon lành, mỹ vị vô cùng!
Một dĩa sườn xào chua ngọt, thiếu chút nữa đã làm cho Cẩu gia nuốt luôn cả đầu lưỡi của mình.
Đế Thính vốn không còn thiết tha gì nữa mà bò rạp trên mặt đất nghe thấy thế cũng xốc tinh thần lên, hắn ta xoay người đứng dậy, mắt chó tròn xoe.
Có đồ ăn rồi sao?
Bộ Phương đặt một bát tràn đầy thịt sườn rồng xào chua ngọt xuống trước mặt Cẩu gia.
Hắn liếc mắt nhìn Đế Thính một cái rồi khẽ thở dài một hơi.
Đế Thính cũng là… một con chó đáng thương.
Thế nên, hắn tìm một chiếc bát sứ nhỏ rồi gắp mấy khối sườn xào chua ngọt trong bát của Cẩu gia ra, sau đó đặt xuống trước mặt Đế Thính.
Đế Thính sửng sốt, cảm động đến gần như muốn khóc!
Tiểu đầu bếp này, người tốt mà!
Bộ Phương nhìn hắn một cái rồi đứng lên, đi vào trong phòng bếp, tiếp tục bưng món ăn mới làm xong ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận