Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2947: Không có đầu bếp nào, có thể thoát chết! (1)

Đó là cái gì?
Bích Ti ngẩn người. Tuy nàng không phải đầu bếp nhưng cũng từng tìm hiểu qua trù nghệ. Những thường thức tối thiểu nàng vẫn có, đồ vật đã đun sôi rồi còn có thể chạy sao?
Nhìn những con Huyết Long Hà kia đang giơ càng phóng về phía mình, Bích Ti cảm giác bản thân bị mắc kẹt.
Uỳnh!
Số lượng Huyết Long Hà nhiều vô kể, trùng kích với Rắn Nguyền Rủa trong hư không. Những con Rắn Nguyền Rủa mà nàng phóng thích ra thế mà lại bị vỡ nát! Khóe miệng Bích Ti không khỏi co lại.
Đặc biệt là… mùi vị của Huyết Long Hà kia khiến nàng có cảm giác buồn nôn. Cảm giác buồn nôn đó như đến từ sâu trong linh hồn vậy, toàn thân nàng đều run sợ.
- Diệt cho ta!
Bích Ti huy động đao bọ ngựa trong tay, muốn chặt Bộ Phương thành hai nửa. Đao kia chém lên nồi Huyền Vũ, tiếng nổ vang vọng, ngay sau đó thì bị đẩy lùi.
Dù cho bị đánh lùi nhưng Bích Ti cũng không thèm để ý, đao của nàng chém qua hư không, chém bay từng con Huyết Long Hà.
Thịt Huyết Long Hà trắng bóng, tản ra mùi thơm nồng đậm. Chất lỏng chảy xuôi ra, mùi thơm kích thích xoang mũi, thịt mềm nổi lên. Màu vàng óng của dầu cộng thêm chút màu nâu của nước cạnh phun tung tóe trong hư không.
Đám Rắn Nguyền Rủa nhao nhao tán loạn. Sắc mặt Bích Ti thay đổi.
Trong bụng đột nhiên co rụt lại! Đây là chuyện gì?
Con Rắn Nguyền Rủa phía dưới này ngã ầm trên mặt đất, khiến cho mặt đất lại sụp đổ. Những con Huyết Long Hà bị chém đứt vẫn ngọ nguậy trong hư không. Nhìn cảnh tượng này đúng là cảnh đẹp ý vui. Nào có ai đã gặp qua cảnh mưa Huyết Long Hà chưa?
Giờ khắc này, Bích Ti cảm nhận được rõ ràng. Đối với một tín đồ ăn uống, đây có thể là một trải nghiệm rất tuyệt vời. Nhưng đối với một Bích Ti đã dung hợp với Hồn Ma mà nói thì đây quả thật là sự tra tấn đau đớn nhất. Nàng quỳ rạp dưới đất, thân thể run rẩy, há to miệng, không ngừng nôn mửa.
Cả người nàng co lại, không thể động đậy, nhìn vô cùng suy yếu.
Người xem xung quanh đều kinh ngạc đến ngây người.
- Mẹ nó! Chuyện gì đang xảy ra thế?
- Thủ đoạn gì vậy? Mưa thịt tôm à? Mẹ nó thơm quá…
- Thịt tôm thơm như vậy sao Bích Ti đại nhân lại nôn?
- Mỹ thực… đây chính là mỹ thực?

Người xem nhao nhao hô lên, toàn là âm thanh kinh ngạc. Một số quý tộc ôm đầu, đôi mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng. Mẹ nó, cái hình ảnh quen thuộc này! Chẳng lẽ bọn hắn lại cược thua nữa sao?
Trong hư không, bà lão kia cũng hơi nheo mắt lại, đôi mắt có chút lạnh lẽo. Tuy nhiên cũng không thể phủ nhận là thịt tôm này rất thơm.
Nhưng…
- Mỹ thực cái gì… đều là tội ác! Chính là thứ mà Nữ Vương Nguyền Rủa chán ghét nhất!
- Đầu bếp này chắc chắn phải chịu chế tài của Nữ Vương!
Ánh mắt bà lão lạnh như băng.

Qua hình ảnh xuyên thấu qua màn chiếu, đám quý tộc khu Bính cũng không biết nên nói gì. Hóa ra đầu bếp cũng có thể chiến đấu, hóa ra mỹ thực cũng có thể trở thành một đòn sát thủ.
Bích Ti như nhũn ra, nằm trên mặt đất. Người đã thắng 40 trận liên tiếp giờ phút này lại yếu ớt nhu nhược như một nữ tử bình thường trói gà không chặt, cảm thấy vô cùng kỳ diệu…
Chẳng lẽ mỹ thực thật sự có điều kỳ lạ?
Khóe miệng Bá Tước Hà Thu hơi giật giật.
- Tiểu tử này…

Trong hư không, Huyết Long Hà biến mất, Rắn Nguyền Rủa cũng không thấy đâu nữa. Bộ Phương lơ lửng trên cao, trong tay vẫn bưng một đĩa Huyết Long Hà. Nước sốt trong suốt có mùi hương đậm đặc, khiến tinh thần người ta phải chấn động. Mỗi một Huyết Long Hà đều sinh động như đang sống.
Thực tế Huyết Long Hà vừa rồi hắn dùng để đối phó với Bích Ti không phải là thật. Nó cũng chỉ giống như Rắn Nguyền Rủa, là một loại năng lượng.
Bộ Phương mở tay ra, lấy một con Huyết Long Hà lên, nước sốt bắn tung tóe. Bộ Phương cứ bình tĩnh thong dong mà ăn. Lột vỏ tôm, nước sốt chảy xuống. Hắn hít một hơi, nhét một miếng thịt tôm mềm vào miệng.
Một màn này hấp dẫn ánh nhìn của tất cả mọi người xung quanh. Mọi người thấy Bộ Phương ăn thịt tôm thì không khỏi nuốt vài ngụm nước miếng.
Đúng là quá thơm mà!
Bộ Phương vừa ăn Huyết Long Hà vừa đáp trên mặt đất. Hắn nhàn nhạt nhìn về phía Bích Ti ở phía xa. Đôi mắt Bích Ti trừng lớn, đồng tử chỉ còn lại như một hạt vừng nhỏ, tròng trắng mắt vằn lên tia máu, nhìn qua vô cùng dữ tợn!
Bộ Phương bưng đĩa sứ Thanh Hoa, Huyết Long Hà tê cay tản ra mùi thơm nồng đậm tới trước mặt Bích Ti.
Chậm rãi ngồi xổm xuống.
- Uỵch…
Bộ Phương cứ như vậy nhàn nhạt liếc nhìn Bích Ti. Con ngươi Bích Ti đảo một vòng, gắt gao nhìn chằm chằm Bộ Phương. Sau đó một mùi thơm xông vào mũi, với Bích Ti thì mùi thơm đó là mùi hôi thối tới cùng cực…
Ọe!
Bích Ti quỳ trên mặt đất, thân thể co rút không thôi, như muốn nôn hết cả nội tạng ra, sức mạnh toàn thân đều không thể phát huy.
- Ngươi đang ăn cái thứ buồn nôn gì thế kia!
Bích Ti gào thét lên.
Bộ Phương lại nhét một miếng thịt vào miệng, tiếc nuối lắc đầu.
- Dung hợp sức mạnh Hồn Ma thì không thể ăn được mỹ thực. Thậm chí còn sẽ bị chế biến thành mỹ thực. Ngươi nói xem, không có việc gì sao lại dung hợp với cái sức mạnh đó làm gì?
Bộ Phương nói.
- Nếu như ngươi không dung hợp sức mạnh kia, chắc bây giờ ngươi đang chảy nước miếng chứ không phải là nôn mửa. Đời người đại hỉ đại bi, cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi.
Bộ Phương nói một vài lời.
Ngay sau đó, lại nhét một miếng thịt vào miệng.
Bích Ti đang nằm rạp dưới đất giận đến điên cuồng. Mùi thơm vẫn xông tới, cho dù nàng phong bế lục giác thì mùi kia vẫn quanh quẩn trong cơ thể nàng khiến nàng buồn nôn, tước đoạt sức mạnh của nàng.
Đầu bếp đúng là khắc tinh của Hồn Ma!
Bạn cần đăng nhập để bình luận