Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2500: Mau cứu ta... (2)

Notice: Undefined offset: 210
Cho đến chết mà bọn họ cũng không biết rốt cuộc trong di tích của Hạ Ấp Thần Triều này đi xuất hiện quái vật gì.
Máu tươi chảy xuôi, khắp mặt đất đều là thi thể vỡ nát.
Dường như một vũng lõm xuống này đã biến thành một cái ao đầy máu, trong ao có những khối cầu màu đen đang toát ra ánh sáng lạnh lẽo.
Oan hồn của đám Thần Vương không cam lòng mà trôi nổi và kêu gào... Khiến cho cả vùng đất đều tràn ngập tử khí, giống như Quỷ Địa vậy.
...
Thái Phi lăn lông lốc mà chạy trốn.
Thân là yêu nghiệt cao cấp của Thái Thản Thần Tộc, giờ phút này, tim hắn ta lại gần như đã sắp nhảy ra ngoài luôn rồi.
Đáng sợ, thật đáng sợ...
Chết, đều chết hết rồi.
Đám đồng bạn của hắn ta, những Thần Vương của đoàn sứ giả đến từ Thái Thản Thần Triều bọn họ…
Toàn bộ đều chết hết!
Hắn ta tận mắt nhìn thấy một vị yêu nghiệt cao cấp ở cảnh giới Bán Thần có hi vọng phát triển lên thành Thượng Đẳng Thần Vương, đã bị bóng người hung tàn kia đâm thủng cơ thể bằng một ngón tay.
Cơ thể mà Thái Thản Thần Tộc bọn họ kiêu ngạo nhất, thế mà lúc này lại không thể ngăn chặn được.
Chỉ bởi vì đối phương cũng biết Man Văn!
Không... không phải là biết, mà là phục chế mô phỏng!
Không sai, bóng người kia đang phục chế và mô phỏng lại, hắn ta giết chết Thần vương, nhưng lại bắt chước lại Man Văn của Thần Vương!
Đây mới là điều đáng sợ nhất!
Rốt cuộc đây là cái thứ gì vậy!
Bỗng nhiên, ánh mắt Thái Phi co rụt lại.
Hắn nhớ tới cái gì đó, không phải đoàn sứ giả của Thái Thản Thần Triều bọn họ đoàn đến mảnh thiên địa này là để khảo sát tình hình thực tế về sinh vật được miêu tả của Hạ Ấp Thần Hoàng đó sao?
Chẳng lẽ Hạ Ấp Thần Hoàng không nói dối?
Loại sinh linh này... thế mà thật sự tồn tại à?
Thái Phi hít một hơi khí lạnh.
Lúc Thái Thản Thần Hoàng biết được tin tức, hắn ta đã cho rằng đó là khói mù do Thần Hoàng của Hạ Ấp Thần Triều tung ra, để tới khi gặp đại nạn sẽ khiến cho các Thần Triều có ý đồ với Hạ Ấp Thần Triều phải kiêng kè.
Hiện tại xem ra, vốn Hạ Ấp Thần Hoàng người ta không có nói dối!
Trong lòng Thái Phi vô cùng hối hận vạn phần, nếu mà biết sự thật lại thế này, có đánh chết thì hắn cũng sẽ không đến di tích này đâu!
Bây giờ thân rơi vào nguy hiểm, hắn còn có thể trốn thế nào được chứ?
Sợ là sẽ phải chôn mình lại đây luôn rồi.
Có lẽ, chỉ có chạy trốn tới điểm tập hợp được xẩy dựng trong Hạ Ấp Thần Triều thì mới có thể có cơ hội may mắn thoát khỏi, giữ được một mạng.
Bời vì kiểu điểm tụ tập như thế nhất định sẽ có Thượng Đẳng Thần Vương tọa trấn.
Tuy loại sinh linh này không sợ Trung Đẳng Thần Vương, nhưng chắc hẳn cũng sẽ kiêng kỵ với Thượng Đẳng Thần Vương.
Nếu không, với loại sát khí này, có lẽ tất cả sinh vật ở điểm tập kết đã bị giết sạch từ lâu rồi!
Trốn đi!
Thái Phi chaỵ nhanh như tên bắn.
Bùm!
Nhưng mà.
Một tiếng gầm vang vọng.
Thái Phi ngây người.
Nơi xa, một bóng người được bao trùm toàn thân bởi hắc khí giáng từ trên trời xuống.
Thái Phi lập tức cảm thấy toàn thân cứng đờ, hư không khắp bốn phía bị phong tỏa lại...
Đột nhiên, đầu óc hắn choáng váng, hắn biết... hắn không chạy thoát được rồi.
Bóng dáng kia chậm rãi quay người lại, hắn ta mở miệng ra, trong đó có tia sắc nhọn hiển hiện lên.
Vù...
Tựa như co rút lại thành tấc, từng đạo tàn ảnh hiện ra.
Đột nhiên xuất hiện trước mặt Thái Phi.
Trong cái miệng nứt toác phun hắc khí ra, ập lên trên mặt Thái Phi.
Thái Phi... tựa như rơi vào hầm băng.
- Ngươi...
Hơi thở của Thái Phi rất sâu.
- Ta chính là Hoàng Tử của Thái Thản Thần Triều... Nếu ngươi giết ta . .
Lời nói của Thái Phi còn chưa dứt.
Phù một tiếng.
Máu tươi bắn tung toé lên trên mặt hắn.
Đồng tử của hắn co rụt lại lớn cỡ chừng hạt đậu.
- Ta ta ta...
Miệng hắn khó mà phát ra tiếng.
Soạt một tiếng.
Máu tươi phụt ra.
Máu tươi chảy xuôi xuống không ngừng, đến sau cùng, thế mà lại hóa thành dòng máu đen kịt.
Bóng dáng trước mặt hắn bắt đầu khô héo, cứ tựa như một quả bóng hết hơi mà xẹp lại rồi ngã xuống mặt đất.
Hồi lâu sau.
Ánh mắt Thái Phi khôi phục, khóe miệng hắn nhếch lên rồi nấc một cái.
Hắn nhẹ nhàng lau vết máu trên miệng đi.
- Ừm... cuối cùng cũng tìm được một thân thể không tệ.
- Cuối cùng ta cũng... tiến hóa đến trình độ này rồi...
Thái Phi, hoặc cũng không thể gọi là Thái Phi, hắn cười nhạt một tiếng, cảm nhận được sức mạnh cường đại ẩn chứa trong thân thể, hắn híp lại mắt.
Năng lượng đen tuyền tuôn ra.
- Thân thể này cũng chỉ có thể gọi là không tệ thôi, chẳng qua thì chiếm cứ thân thể một lần nữa, sức mạnh bây giờ của ta chỉ có sức mạnh nguyên thủy từ khối thân thể này thôi, chỉ có điều với cảnh giới của ta, phát huy sức mạnh sẽ cường đại hơn nhiều so với tên thổ dân này...
Thái Phi nheo lại mắt với vẻ lạnh nhạt.
Trên lòng bàn tay hắn có Man Văn đang trôi lững lờ.
Sau đó, Pháp Tắc Hủy Diệt hiện lên, xung quanh đó có rất nhiều pháp tắc ăn khớp .
Phảng phất như hình thành một trận bão táp!
...
Soạt.
- Chi chít…
Tiểu Hồ rơi xuống đất, dường như lông hồ ly khắp người đều dựng đứng cả lên.
Đôi mắt Hồ Ly nhìn chằm chằm về phía xa.
Chỗ ấy, máu tươi lềnh bềnh, oan hồn bay lơ lửng.
Bộ Phương bay lướt qua đó, hắn nhíu mày.
Sao sát khí ở nơi này lại nồng đậm như vậy? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
- Đây là... Man Văn tàn phá...
Đôi mắt sắc của Bộ Phương nhìn thấy ký hiệu phát ra quang hoa óng ánh của một khối đổ nát đang trôi nổi bên trên ao nước đầy máu.
Hắn không xa lạ gì với ký hiệu này, đó không phải là Man Văn được chạm khắc lên trên cơ thể của cường giả Thái Thản Thần Triều sao?
- Thần Vương của Thái Thản Thần Triều ngã xuống ở đây? Nhiều máu như vậy, sát khí lại nồng đậm như thế... Chẳng lẽ toàn bộ người của đoàn sứ giả đến từ Thái Thản Thần hướng đã chết hết ở đây rồi sao?
Bộ Phương hít sâu một hơi.
- Di tích hiểm ác như thế à? Ta vẫn là trở về mở tửu lâu đi...
Bộ Phương thầm nghĩ.
Khó trách hệ thống sẽ cho phát nhiệm vụ cho hắn, trong di tích này... Quả nhiên có gì đó quái lạ.
Rầm rầm.
Hả?
Tâm trí Bộ Phương bỗng nhiên động đậy.
Hắn quay đầu nhìn về phía xa.
Nơi ấy, một trận tiếng xột xoạt vang vọng lên.
Một bóng người chật vật xoay người chạy ra từ trong đó.
- Là... là... ta... mau cứu ta...
Bóng người kia, máu me khắp người, trước ngực bị đánh cho máu thịt be bét.
Bộ Phương nhíu mày.
Lông mao khắp người của Tiểu Hồ dựng đứng lên.
Bóng người tiến đến gần, Bộ Phương đã nhìn thấy rõ ràng bóng dáng đó.
- Thiên tài của Thái Thản Thần Triều… Thái cái gì Phi ấy nhở?
Bộ Phương nhìn thấy bóng người kia, hắn lập tức thở ra một hơi, vẻ mặt hắn không cảm xúc mà giương mắt nhìn.
Xem ra Thái Thản Thần Triều vẫn còn có người sống sót.
Vừa đúng lúc có thể giải thích cho hắn hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì.
Di tích này... Rất hung hiểm, thực sự không được thì về tửu lâu bán bánh bao hàu sữa chiên đi.
Thân thể Thái Phi run rẩy, hắn run run mà bước một bước lên, bả vai cũng lung lay lên xuống, giống như đã gặp phải thứ gì đó kinh khủng lắm, hắn đi về phía Bộ Phương...
Bạn cần đăng nhập để bình luận