Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2706: âm hiểm (2)

Notice: Undefined offset: 226
Bộ Phương đứng dậy, hắn bắt chéo hai tay lại rồi bước đi với vẻ bình thản.
- Đó là hòn đảo nhỏ trong góc xó xỉnh như những con côn trùng hả?
Bộ Phương thản nhiên mà nói.
- Muốn chết!
Ánh mắt của tên ninja đỏ đột nhiên cứng đờ lại, anh ta cảm thấy trong lòng có chút áp lực.
Không ngờ nhiệm vụ lần này lại gian nan như vậy, thực lực của tên đầu bếp này dường như đã vượt ra ngoài dự kiến của tất cả mọi người.
Tuy nhiên, nhất định phải hoàn thành yêu cầu của Cốc Thứ Lang tiên sinh.
Tên đầu bếp này phải chết.
Dùng một bát mì tôm là có thể chinh phục được ban giám khảo. Tên đầu bếp này là đối thủ mạnh nhất của Cốc Thứ Lang tiên sinh cho ngôi vị quán quân của giải đấu lớn thực thần thế giới này!
Vù...
Hai tay của ninja đỏ nhanh chóng kết ấn.
Sau đó, anh ta vung mạnh tay về phía Bộ Phương.
Bóng dáng anh ta bỗng chốc hóa thành hơn cả chục đạo.
Phân Thân Chi Thuật!
Bỗng nhiên.
Ninja đỏ ngây người.
Trong nháy mắt, ninja đỏ chỉ cảm thấy như mình bị một bàn tay đánh cho sắp văng đi luôn rồi...
Một bàn tay của tên đầu bếp kia đập vào mặt anh ta.
Nhiều phân thân như vậy, sao tên kia lại có thể vỗ trúng chân thân của anh ta chứ?
- Mày…
Ninja đỏ há mồm muốn nói gì đó.
Tuy nhiên, Bộ Phương vẫn quất một bàn tay tới.
Ninja đỏ này trực tiếp bị đập lảo đảo lùi lại.
Bộ Phương giơ một bàn tay lên, một chưởng rồi lại một chưởng.
Khuôn mặt của ninja đỏ bị đập cho sưng tấy lên...
Phân thân đã sớm tán đi.
Từ trên người Bộ Phương, anh ta cảm nhận được một cỗ áp lực khủng khiếp...
Bộ Phương đưa tay lên và chỉ nhẹ vào giữa mi tâm của ninja đỏ.
Vù một tiếng.
Tất cả băng vải đều rơi rớt ra.
Bên trong nó lộ ra dáng vẻ của một người đàn ông trung niên dung tục.
Người đàn ông trung niên phát ra một tiếng rên rỉ.
Khóe miệng Bộ Phương nhếch lên.
Ngón tay hắn hơi búng nhẹ về phía vách tường.
Bành.
Người đàn ông trung niên bị một sức mạnh tối cao trực tiếp đập thẳng vào vách tường...
- Cốc cái gì Lang đó, ở tầng nào? Tôi nghĩ tôi nên đến thăm hỏi ông ta một chuyến.
Bộ Phương từ tốn nói, hỏi người đàn ông trung niên kia.
Người đàn ông trung niên trợn trừng mắt, thề sống chết không nói.
Ông ta cũng có những quy tắc cơ bản của một ninja.
Quy tắc cơ bản của một ninja?
Đó là cái gì, có thể ăn được không?
Khóe miệng Bộ Phương giật một cái, hắn giơ ngón trỏ lên rồi chỉ vào trên ngực người đàn ông trung niên dung tục kia...
Ngay sau đó, thân hình người đàn ông trung niên này đổ rạp xuống.
Bùm…
Sau khi nói xong tất cả mọi thứ.
Người đàn ông trung niên kia kêu lên thảm thiết.
Một lực đạo khổng lồ bùng nổ.
Toàn bộ vách tường sụp đổ, người đàn ông trung niên kia hóa thành lưu tinh rồi bắn phụt ra, đột nhiên bay ra khỏi con tàu rồi lao xuống biển...
Tiểu Ngải nhìn cảnh này mà thấy hãi hùng.
Cô biết rằng Bộ Phương vô cùng lợi hại, nhưng không ngờ Bộ Phương thế mà lại đạt tới trình độ như vậy rồi.
Đó chính là một ninja Dị Năng Giả cấp A!
- Chúng ta đi... Qua thăm tên Cốc Lang gì gì đó.
Bộ Phương thản nhiên nói.
Bộ Phương đang phát sầu vì trận đấu này diễn ra quá chậm và không có ý nghĩa, vậy mà tên Cốc Lang gì kia lại cho hắn một cơ hội giải khuây.
Trước khi nhân viên bảo an của tàu du lịch đến, Bộ Phương dẫn đầu rời đi.
Dư Ca thì lại tràn đầy phấn khởi mà đi theo sau lưng Bộ Phương, chỉ sợ rằng thiên hạ đại loạn.
...
Tầng mười lăm của du thuyền.
Phòng xép sang trọng, gian phòng số 1513.
Một người đàn ông trung niên mặc áo choàng tắm đang ngồi trên ghế sa lông, hai bên ghế có hai người phụ nữ vừa bước ra từ phòng tắm, trên làn da vẫn còn lấm tấm nước đọng lại, hai người phụ nữ đó đang xoa bóp cho người đàn ông trung niên kia.
Người đàn ông trung niên này là Sơn Đảo Cốc Thứ Lang, chính là người được phái đến bởi tập đoàn tài phiệt lớn nhất quốc đảo Hoa Anh Đào.
Ông ta không phải là một đầu bếp chuyên nghiệp, tuy nhiên đã được đào tạo như một đầu bếp.
Nhưng ông ta cũng không quan tâm, có một tập đoàn làm chỗ dựa cho ông ta, vì vậy ông ta chỉ cần vung tiền thôi là được rồi.
Việc lọt vào top năm của giải đấu lớn còn không phải là điều dễ dàng à, tiền bạc hoàn toàn không phải là vấn đề.
Mục tiêu của ông ta cũng không phải vì số tiền thưởng một trăm triệu kia mà mục tiêu của ông ta... Là năm vị trí dẫn đầu, chỉ cần có một suất thì ông ta mới có cơ hội tiến vào chỗ kia.
Cốc Thứ Lang lắc ly rượu vang đỏ trong tay, chất lỏng trong ly lắc lư.
Ông ta đang tận hưởng sự xoa bóp của hai người đẹp, ánh mắt rơi vào trên cơ thể người phụ nữ, dáng người mê hoặc của cô khiến ngọn lửa dục vọng dâng lên trong lòng ông ta.
Nhưng mà ông ta cũng không vội, chờ tin tức trở về rồi lại ăn mừng cùng hai người phụ nữ này.
Chỉ một đêm trôi qua, sợ rằng hai mươi đội dự thi ban đầu chỉ còn lại có mười đội.
Trừ những cái gai cứng đầu không thể giải quyết được kia.
Còn lại những tên hèn nhát đều bị loại bỏ trước. Đến lúc đó, trận đấu diễn ra từ từ...
Dù sao thì tập đoàn cũng đã chuẩn bị đồ tốt cho ông ta rồi, đến lúc thi đấu thì chỉ cần bày thức ăn vào bát đĩa thôi, cho dù là Trù Thần đến... bọn họ cũng không thể ngăn cản ông ta chiếm được một suất dự thi!
Sơn Đảo Cốc Thứ Lang uống cạn ly rượu của mình.
Ông ta đưa tay ra, vuốt ve cơ thể của hai người đẹp đang xoa bóp cho mình rồi cười bỉ ổi.
Bỗng nhiên.
Có tiếng gõ cửa cốc cốc cốc vang vọng lên.
Sơn Đảo Cốc Thứ Lang sững sờ rồi nheo mắt.
Trở về rồi... Hẳn là đã xử lý xong.
Mười vị ninja đỏ xuất thủ, toàn bộ đều là nhân vật chủ chốt của quốc đảo Hoa Anh Đào.
Sơn Đảo Cốc Thứ Lang đứng dậy, xoa xoa tay rồi mang vẻ không thể chờ đợi được đi về phía cửa.
Mở cửa ra.
Ông ta sửng sốt.
Bởi vì người đứng ở trước cửa không phải là ninja đỏ được tập đoàn phái đi.
Mà chính là... Một người thanh niên có sắc mặt không chút cảm xúc đang mặc áo khoác da cao bồi.
Hả?
Sơn Đảo Cốc Thứ Lang lộ ra vẻ nghi ngờ.
Bỗng nhiên.
Có một áp lực đột nhiên tỏa ra.
Cái đuôi của một con cáo nhỏ đang nằm sấp trên vai người thanh niên đột nhiên to lên rồi buộc chặt cổ ông ta lại...
Sắc mặt Sơn Đảo Cốc Thứ Lang ngay lập tức đỏ bừng lên.
Khi hai người phụ nữ bên trong căn phòng chú ý đến cảnh tượng này, bọn họ không hề hét lên, mà ngược lại liếc nhìn nhau, ánh mắt lóe ra tia sáng sắt nhọn.
Bọn họ lấy những viên thuốc bạc trong tay ra rồi ném chúng xuống đất, nổ tung phát ra một tiếng ầm vang.
Sương trắng dày đặc.
Trong màn sương mù trắng xóa.
Hai con dao găm sắc bén đâm về phía Bộ Phương.
Bùm …
Tuy nhiên, một cỗ lực lượng khổng lồ bùng phát ra.
Hai người phụ nữ bị lực tác động mà trực tiếp bay ngược ra ngoài, đập mạnh vào tường... Ho ra máu.
Khuôn mặt của Sơn Đảo Cốc Thứ Lang lập tức tràn ngập sự hoảng sợ...
Bộ Phương chắp hai tay ra phía sau rồi chậm rãi bước vào trong phòng.
Ngồi trên chiếc ghế sô pha mềm mại, cái đuôi của Tiểu Hồ ngày càng lớn và dài hơn, buộc chặt vào người của Sơn Đảo Cốc Thứ Lang, nhấc ông ta treo lơ lửng trước mặt Bộ Phương.
Bộ Phương bắt chéo hai chân lại rồi nhàn nhạt nhìn ông ta.
Dư Ca vô cùng biết ý mà đi khóa cửa phòng lại.
Cả khuôn mặt của Cốc Thứ Lang đỏ bừng, ngôn ngữ đất nước hoa anh đào phun ra không ngừng trong miệng ông ta.
- Được rồi, đừng trốn nữa... Ra đây đi.
Bộ Phương thản nhiên nói.
Vừa nói dứt lời.
Trên vách tường của gian phòng, nơi vốn đang không có gì cả đột nhiên xuất hiện một bóng người.
Bóng người đó không phải là ai khác mà chính là giám khảo của quốc đảo Hoa Anh Đào trong số năm vị giám khảo chính.
Giờ phút này, vị giám khảo kia cười lạnh mà nhìn Bộ Phương:
- Không ngờ rằng ninja đỏ thế mà lại thất bại trước ngươi... Nhưng có một câu nói cổ ở Trung Quốc, thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa cứ muốn vào...
- Ngươi đến... Là muốn tìm chết sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận