Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 3148: Kẻ gây sự, cút ra khỏi quán, lột sạch y phục (2)

Notice: Undefined offset: 129
Bành một tiếng!
Dưới ánh mắt của Độc Cô Vô Song, Thiết Kiếm nhất thời nứt toạc!
Những Thánh Nhân Đại Đạo kia đồng thời đáp xuống Tầm Tiên Tinh, phóng như điên về phía hào quang kia. Điềm lành đều bị tách ra, cả ba đồng thời xuất thủ. Khí tức đáng sợ chấn động trời cao!
Ánh mắt Độc Cô Vô Song ngưng tụ.
- Cút!
Thân hóa kiếm, phi tốc chém ra.
Đột nhiên, có một bóng người gầy gò xuất hiện ở bên cạnh hắn, đặt tay lên vai hắn.
- Không sao rồi… đã kết thúc.
Bộ Phương xuất hiện, thản nhiên nói.
Độc Cô Vô Song khẽ giật mình, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng nhìn Bộ Phương.
Đại nhân đã đi ra rồi, vậy thì mọi chuyện đều bình an!
Bộ Phương nhìn Thiết Kiếm đã vỡ nát, giơ tay lên, từng mảnh vỡ rơi vào trong tay hắn. Một ngọn nguồn hành tinh xuất hiện.
- Còn sót lại một ngọn nguồn, vừa hay giúp người gắn kiếm.
Bộ Phương nói. Tinh Thần Lực tràn ra, Thiết Kiếm hồi phục như ban đầu. Nhưng bên trên Thiết Kiếm lại mang theo cảm giác kỳ lạ. Độc Cô Vô Song nắm chặt kiếm, nảy sinh ra chút ỷ lại từ sâu trong linh hồn. Đó là sự cộng hưởng của đạo hữu tình!
Thất Tình Kiếm của Độc Cô Vô Song và đạo hữu tình!
- Đại nhân… vậy bọn hắn…
Độc Cô Vô Song nắm Thiết Kiếm nói.
- Không sao, chờ xem. Vừa hay để người bạn cũ luyện tay một chút.
Bộ Phương nhếch khóe miệng.
Độc Cô Vô Song khẽ giật mình.
Uỳnh!
Những Thánh Nhân Đại Đạo kia tới gần quán ăn. Bọn hắn giơ tay lên, muốn lao về phía hào quang lan tỏa.
Đột nhiên, cửa quán bị đẩy ra.
Hả?
Cả ba đều sững sờ.
Trong quán ăn có một thân ảnh to lớn đi ra. Đầu Tiểu Bạch tròn vo, mắt cơ giới chuyển động, nhìn chằm chằm ba cường giả trên cao.
Trên người Tiểu Bạch không có bất kỳ pháp lực khí tức gì.
- Đây là thứ gì?
Ba cường giả khẽ giật mình.
- Không biết hắn là cái gì, đánh đi rồi nói!
Tên nắm trường mâu kia đột nhiên phóng lên, quăng mâu về phía Tiểu Bạch. Tiếng xé gió đáng sợ rít lên kịch liệt.
Thánh Nhân Đại Đạo có chút khủng bố.
Mắt cơ giới của Tiểu Bạch lấp lóe. Giơ tay lên, trực tiếp nắm lấy cái trường mâu kia.
Soạt một tiếng, trường mâu cứ thế bị Tiểu Bạch bóp nát.
Hả?
Ba Thánh Nhân Đại Đạo giật mình. Đột nhiên một tia sáng lóe lên, thân thể Tiểu Bạch biến mất tại chỗ. Lúc xuất hiện đã ở trước mặt ba cường giả Thánh Nhân Đại Đạo.
- Ngươi…
Nam tử có trường mâu giật mình!
Hắn vung một quyền ra, khí tức đáng sợ như muốn đánh đổ hư không!
Uỳnh!
Nhưng mà…
Một quyền này đánh lên Tiểu Bạch lại không mảy may ảnh hưởng gì.
Đáng sợ!
Thâm bất khả trắc!
Thánh Nhân Đại Đạo giật mình, nhìn chằm chằm Tiểu Bạch. Đột nhiên ánh mắt của hắn có rụt lại, như nghĩ tới cái gì đấy…
- Đây… đây chính là con rối kia…
Uỳnh!
Bàn tay của Tiểu Bạch vươn tới mặt hắn, đối phương không nói nên lời, bộ y phục da thú bị xé rách, thân thể trần chuồng lộ ra trong hư không. Những người phàm bên dưới hét lên kinh ngạc.
Khóe miệng Độc Cô Vô Song giật một cái.
Phía xa, Phật Đà và Đạo Nhân cũng giật mình. Bọn hắn nhìn Tiểu Bạch, càng nhìn lại càng thấy quen thuộc…
Cảm giác quen thuộc kia khiến bọn hắn cảm thấy chấn động giống như đang nghĩ tới một chuyện nào đó.
Phật Đà nắm lấy pháp trượng, muốn nhanh chóng rút lui.
Đạo Nhân cũng phi tốc bỏ chạy.
Nhưng mà, mắt cơ giới của Tiểu Bạch quét tới. Bàn tay to lớn lôi cả hai trở lại.
- Kẻ nào gây sự, cút ra khỏi quán, lột sạch y phục!
Tiểu Bạch nói.
Câu nói này cũng không lạnh lẽo cơ giới như trước kia, thậm chí còn có chút trầm bổng du dương, rất có tiết tấu.
Mẹ nó?
Đạo Nhân giật mình, dự cảm xấu không ngừng dâng lên.
Xoẹt!
Đạo bào đầu tiên khí kia cứ thế bị xé nát. Phật Đà cũng như vậy, tuyệt vọng nhìn áo cà sa bị kéo thành từng mảnh vụn, phiêu đãng trong hư không…
Cuồng Ma lột y phục!
Trở về rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận