Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1222: Hù dọa Tử Tôn (2)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Hai mắt của thân ảnh đó đang từ từ mở ra, tia tử vong kia lập tức tan vỡ khi đang tới gần nó.
Một tiếng hét phát ra từ miệng Tử Tôn.
Tiếp sau đó, trong đôi mắt của Tử Tôn tràn ngập vẻ hoảng sợ.
- Là ngươi... Lại là ngươi...
- Làm sao ngươi có thể xuất hiện ở đây? Ngươi không thể xuất hiện ở đây!
Vút!
Sau khi Tử Tôn hét lên, ma văn trên khắp người hắn lập tức biến mất, giống như là bị cái gì đó dọa cho phát sợ.
Ma văn thối lui vào trong cánh tay, Ma Nhãn khép chặt.
Tử Tôn đã có thể điều khiển cơ thể của mình lại.
Tử Vân Thánh Nữ thở hổn hển, lồng ngực nhấp nhô phập phồng.
Tuy nhiên, nhìn thấy Tử Tôn đã khôi phục lại, Tử Vân Thánh Nữ thở phào một hơi nhẹ nhõm... Phụ thân của nàng đã trở lại rồi.
Sắc mặt của Tử Tôn xanh mét, thân thể của hắn lại bị ý thức trong cái Ma Nhãn này chiếm lấy, chết tiệt!
Còn có...
Hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía Minh Vương Nhĩ Cáp, người thiếu niên này... Rốt cuộc có thân phận như thế nào? Chỉ liếc mắt một cái, đã có thể khiến cho Minh Khư Sinh Linh có thân phận cao quý đang chiếm lấy cơ thể của hắn bị dọa cho bỏ chạy như vậy...
Có vẻ như Tử Tôn đã hiểu được sự đáng sợ của Minh Vương Nhĩ Cáp.
- Thật là vô vị... Nhìn thấy bản vương, còn chưa kịp trò chuyện đã vội vàng bỏ chạy rồi, thật là vẫn sợ hãi như trước.
Minh Vương Nhĩ Cáp im lặng nhếch miệng.
Tử Tôn không nói thêm cái gì nữa mà chỉ nhìn Minh Vương Nhĩ Cáp một cái thật sâu, sau khi liếc nữ nhi của hắn một cái, hắn liền xoay người rời đi.
Chỉ một cái liếc mắt đã có thể dọa cho Minh Khư Sinh Linh cao quý co rúm lại, Tử Tôn hắn dựa vào đâu mà đòi khiêu chiến với đối phương chứ?
Tử Vân Thánh Nữ và Minh Vương Nhĩ Cáp nhìn Tử Tôn đang xoay người chạy bằng vẻ mặt đầy ngơ ngác, không biết nên nói điều gì.
Rời khỏi Thao Thiết Cốc.
Tử Tôn đáp xuống trên một đỉnh núi, mồ hôi toát đầy trên trán, đây là bị dọa sợ đấy.
Hắn giơ bàn tay lên, con mắt kia mở ra, tràn ngập sợ hãi.
- Rốt cuộc ngươi đang sợ cái gì?
Tử Tôn hỏi.
- Ngươi không thể hiểu được... Người nọ rất đáng sợ, không nên trêu chọc hắn, bây giờ chúng ta đi tìm Tinh La Thiên Bàn, hơn nữa phải phá hủy nó! Cũng may là Tinh La Thiên Bàn không có ở trong Thao Thiết Cốc kia, bằng không...
Ma Nhãn nói bằng giọng khàn khàn vẫn còn hoảng sợ, như thể đã gặp phải một sự tồn tại cực kỳ kinh khủng.
Tử Tôn cái hiểu cái không, nhưng hắn có thể xác định được, thiếu niên kia... tuyệt đối vô cùng đáng sợ!
- Khí tức của Tinh La Thiên Bàn ở phía nam... Mặc dù rất xa, nhưng cũng phải đi! Phá hủy Tinh La Thiên Bàn xong, bổn ma sẽ đáp ứng toàn bộ yêu cầu của ngươi!
Giọng nói khàn khàn tiếp tục vang lên, nói với Tử Tôn với vẻ đầy dụ hoặc.
Tử Tôn đứng thẳng người trên đỉnh núi.
Sau đó, hắn giẫm chân một cái, cả ngọn núi đều sụp đổ, thân hình của hắn bay thẳng lên trời cao, một chiếc Linh thuyền xuất hiện, hắn giẫm chân lên thuyền, xé rách hư không đi về phía nam của Đại Lục Tiềm Long.
...
Nồi Huyền Vũ gào thét bay ra, khiến cho không khí đều nổ ầm ầm.
Mùi Bọ Cạp Nướng vẫn còn vương lại trong nồi Huyền Vũ, mùi hương đó khiến cho thống lĩnh Hạt Hà của Ma Hạt Tộc tức giận đến mức tột cùng.
Tuy nhiên, hắn không dám quay đầu lại.
Hắn sợ bản thân vừa quay đầu lại, có thể sẽ bị Bộ Phương bắt lại.
Tiếng gào thét càng ngày càng gần, Hạt Hà cảm nhận được một sự nguy hiểm, nếu như bị cái nồi này đập trúng, vậy thì thật sự chỉ có thể bị bắt lại.
Thực lực của nhân loại này chỉ là Thần Hồn Cảnh tầng thứ nhất, trang bị của hắn thật sự quá tốt!
Nếu không phải có những trang bị cường đại kia, một cái nồi, lại thêm một con dao, Hạt Hà cảm thấy mình có thể bóp nát tiểu tử kia chỉ bằng một tay!
Một tiếng hét dài vang lên.
Hạt Hà quay người lại.
Hai cái càng bọ cạp khổng lồ của hắn lập tức tách khỏi cơ thể mà bắn ra, đập về phía chiếc nồi Huyền Vũ kia.
Hai cái càng bọ cạp khổng lồ va vào nồi Huyền Vũ.
Những vết nứt lập tức xuất hiện trên chiếc càng cực kỳ chắc chắn của con bọ cạp, vỏ của nó bị đập vỡ tan tành ngay sau khi va chạm.
Hạt Hà chịu đựng đau đớn, nhân lúc chiếc càng bọ cạp đang ngăn cản cái nồi Huyền Vũ kia mà vội vàng chạy xa trong nháy mắt, hóa thành một tia sáng và biến mất không thấy gì nữa.
Bộ Phương hơi chuyển động ý nghĩ một chút, nồi Huyền Vũ vớt hai cái càng bọ cạp kia lên rồi bay ngược trở về.
Hoàng cung đã hóa thành một đống đổ nát.
Những viên gạch vàng, ngói đỏ văng tung tóe khắp sàn, chiếc ghế rồng cũng vỡ tan tành.
Tuy nhiên, trong hoàng cung đã biến thành đống phế tích kia lại tràn ngập mùi thơm đậm đà, đó là mùi thơm từ thịt độc nhất vô nhị.
Giống như là mùi vị khi đang nướng cái gì đó.
Ánh mắt của u Dương Tiểu Nghệ cùng những người khác rơi vào con bọ cạp màu đỏ cực lớn đã bị nướng chín rơi trên mặt đất.
Nguy hiểm đã được giải quyết, bọn họ đều không khỏi đi tới gần miếng thịt bọ cạp kia, vô cùng thèm thuồng.
Hai mắt của Tiêu Tiểu Long sáng rực lên, hắn lại có thể nhìn thấy Bộ lão bản nấu nướng một lần nữa, vẫn cực kỳ ngầu, cực kỳ khí phách như vậy.
Mặc dù là món Bọ Cạp Nướng vội vàng nhưng mùi vị thì... phải nói là rất thơm.
Bộ lão bản vẫn là Bộ lão bản.
Hai chân của Ma Trù A Mạc ở đằng xa kia đang run lên như cầy sấy.
Con mẹ nó, bốn vị đại tướng Ma Hạt vậy mà lại trở thành nguyên liệu nấu ăn bị loài người nướng lên rồi?
Tên nhân loại này thật là gan to bằng trời a!
Đang là nguyên liệu nấu ăn thế mà lại lật mình ăn thịt ngược lại bọ cạp sao?
Cặp môi đỏ mọng của Nghê Nhan mở ra, nước miếng chảy xuống thành dòng.
Nhóm người nuốt nước bọt ừng ực đi tới phía trước mặt những con bọ cạp nướng khổng lồ kia.
Bộ Phương bắt chéo tay lại, liếc xéo tê Ma Trù A Mạc ở phía xa kia.
Đối phương cũng là đầu bếp, chỉ có điều hình như là đầu bếp trong Khư Ngục, dùng thịt người để làm thức ăn... Loại đầu bếp này, không cần thiết phải tồn tại.
Vẻ mặt của Bộ Phương không chút cảm xúc, cong ngón tay búng ra một cái, một ngọn lửa màu vàng sậm bất ngờ bay ra.
Hỏa diễm chui vào trong thân thể của A Mạc, trong nháy mắt hóa thành một ngọn lửa lớn cháy hừng hực.
Không lâu sau, tên Ma Trù A Mạc kia đã bị thiêu thành tro bụi, ánh mắt oán hận của hắn cũng theo đó mà biến mất.
Bộ Phương làm xong hết tất cả những việc này, quay đầu qua, nhưng lại phát hiện ra mùi thơm trong không khí càng ngày càng đậm.
Không biết từ lúc nào Nghê Nhan đã gỡ được chiếc vỏ của con bọ cạp nướng màu đỏ au kia, để lộ ra phần thịt bà cạp trắng nõn bên trong...
Hương thơm cuồn cuộn trào dâng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận