Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2114: Một chén rượu giá trị một trăm vạn (2)

Notice: Undefined offset: 195
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Một đám người trợn mắt há hốc mồm, nhìn Tiểu Bạch khờ khệch xông vào trong khoảng trời đó, nuốt chửng một cách điên cuồng giống như một tên thổ phỉ kia với vẻ vô cùng ngơ ngác.
Độ kiếp... còn có thể vượt qua như vậy sao?
Con mẹ nó, đây còn là đại diện cho Thiên Khuyết Kiếp của Cực Cảnh.
Tuy rằng, bởi vì tu vi của Bộ Phương không đủ mạnh, cho nên Lôi phạt được kích hoạt cũng không quá mạnh mẽ...
Thế nhưng, dù gì ngươi cũng phải chừa cho Lôi phạt một chút mặt mũi chứ?
Khi tất cả mọi người đều đang theo dõi Tiểu Bạch độ kiếp đến mức thất thần.
Trong nhà hàng, Bộ Phương đã bưng vò rượu đi tới trong đó.
Một nhóm người đều háo hức theo sau.
Trước đó, bọn họ đều đã nhìn thấy Hoàng Tuyền Đại Thánh dẫn động Lôi phạt rót vào vò rượu cực kỳ chính xác, cũng cảm nhận được hết sức rõ ràng.
Rượu đựng bên trong vò rượu không có gì nổi bật này được chưng cất từ ba loại Thiên Đạo Ý Chí.
Thiên Đạo Ý Chí của Địa Ngục, Thiên Đạo Ý Chí của Tiên Trù Giới... Còn có một loại Thiên Đạo Ý Chí không biết là của nơi nào.
Ba loại Thiên Đạo Ý Chí đấy...
Loại rượu được chưng cất bằng cách này rốt cuộc sẽ thần kỳ đến cỡ nào chứ?
Tất cả mọi người đều rất tò mò.
Ngay cả Ứng Long Ngục Chủ tuổi già sức yếu cũng chống quải trượng Hư Không Chi Nhãn mà xúm lại.
Bình sứ màu xanh ngọc không có gì nổi bật, giống như thật sự chỉ là một vò rượu bình thường.
Bên trong vò rượu không có bất kỳ màu sắc hay vầng sáng nào, nhưng mọi người đều hiểu được, đây chắc chắn là một vò rượu không tầm thường.
Tiểu U ôm Tiểu Hồ cùng chớp chớp đôi mắt to tròn.
- Người thiếu niên Bộ Phương, mau mở ra đi, để cho bọn ta nếm thử một lát...
Minh Vương Nhĩ Cáp đã có chút mất kiên nhẫn rồi, hắn ngậm Que Cay trố mắt ra mà nói.
Bộ Phương không nói gì, lòng bàn tay của hắn phủ lên lớp giấy niêm phong phía trên bình sứ màu xanh ngọc, lườm Minh Vương Nhĩ Cáp một cái.
- Rượu này... không thể uống thử miễn phí.
Bộ Phương nói bằng vẻ mặt không chút cảm xúc.
Tất cả những người có mặt ở đây đều sửng sốt.
Hoàng Tuyền Đại Thánh vô thức ôm lấy vò rượu nhỏ trong ngực chặt hơn.
- Loại rượu này tên là Rượu Hoàng Tuyền Nại Hà cao cấp, được ủ bằng các nguyên liệu như: Cửu Diệp Hoàng Tuyền Thảo, mầm cây của Tiên Thụ ở Tiên Trù Giới, chồi non của cây trà Cửu Chuyển Thiên Đạo, nước đầu nguồn của Sinh Mệnh Chi Tuyền, nước cốt của Liệt Diễm Chu Quả...
Bộ Phương nêu sơ qua một loạt các danh từ với vẻ cực kỳ nghiêm túc.
Những người có mặt ở chỗ này đều là người có thân phận.
Sau khi bọn họ nghe xong, đều không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
Không nói đến Cửu Diệp Hoàng Tuyền Thảo, thứ này là tâm can bảo bối của Hoàng Tuyền Đại Thánh, là báu vật mà ngày nào hắn cũng cầm trong tay.
Ngay cả là những lá mầm của Tiên Thụ ở Tiên Trù Giới cũng đã rất khủng khiếp rồi.
Lại thêm cả chồi non của cây trà Cửu Chuyển Thiên Đạo nữa...
Những nguyên liệu này đã hoàn toàn làm cho tất cả mọi người đều cảm thấy cực kỳ không thể tưởng tượng nổi.
- Haizz...
Bộ Phương thở dài một hơi, thu hút sự chú ý của mọi người.
- Vì vậy, ta đã sắp tán gia bại sản chỉ vì một vò rượu này rồi.
Bộ Phương than thở.
Đương nhiên, khi hắn nói ra những lời này, mọi người đều không hề cảm nhận được một chút nào về việc hắn sắp bị tán gia bại sản cả.
- Thế nên, nếu các vị muốn nếm thử loại mỹ tửu này, thì hãy dùng Tiên Tinh hoặc là Minh Tinh để chi trả... coi như là ủng hộ cho thành quả lao động của ta một chút.
Mọi người nhìn Bộ Phương, lập tức oán thầm trong lòng, ý của tên hàng này chẳng phải là muốn mọi người trả tiền để uống sao?
Có thế mà cũng nói một đống lời vô nghĩa như vậy.
- Nói hay lắm, chúng ta... cũng không thiếu tiền.
Hoàng Tuyền Đại Thánh xua tay một cách dứt khoát rồi cười nói.
Đúng vậy, những người đang đứng ở đây đều là những người có thân phận cao quý, chẳng lẽ còn có thể thiếu Minh Tinh sao?
- Được, vậy thì bây giờ ta sẽ báo giá nhé.
Bộ Phương nói.
Đám người Minh Vương Nhĩ Cáp đều mỉm cười với vẻ không sao cả.
Chỉ là một vò rượu mà thôi, còn có thể đắt đến mức nào chứ.
Còn có chuyện gì to tát mà những người ở đẳng cấp như bọn họ chưa từng trải qua đâu.
Cẩu Gia nằm dưới gốc cây Ngộ Đạo, duỗi vuốt chó Linh Lung ra khẽ liếm, lườm đám người Minh Vương Nhĩ Cáp một cái như cười mà không phải cười.
- Bởi vì nguyên liệu để bào chế loại Rượu Hoàng Tuyền Nại Hà cao cấp này rất đặc biệt, cũng như phương pháp chưng cất tương đối khó khăn, trên khắp thiên hạ này chỉ có một vò duy nhất này, thế nên ta sẽ bán ra theo chén, một chén rượu có giá một trăm vạn Minh Tinh.
Bộ Phương nói một cách rất dửng dưng.
Giọng nói của Bộ Phương vô cùng bình tĩnh, nhưng trên thực tế, trong lòng hắn cũng cảm thấy có chút co quắp...
Hắn cũng không ngờ rằng, hệ thống lại định giá cho vò rượu này, hơn nữa lại còn ra giá cao như vậy.
Một chén rượu giá một trăm vạn Minh Tinh, vậy thì dựa theo tính cách thối nát của hệ thống, dù gì một vò rượu này ít nhất cũng có thể đổ ra được trăm chén.
Nói cách khác... một vò rượu này có giá trị hơn mười nghìn vạn Minh Tinh.
Một vò rượu có giá trị liên thành?
Khi Bộ Phương thét lên giá tiền này, những người đứng ở đây đều ngẩn người ra.
Mặc dù bọn họ đã trải qua sóng to gió lớn, có tố chất tâm lý cực kỳ cao.
Thế nhưng... khi Bộ Phương nói ra một chén rượu có giá trăm vạn, thì bọn họ cũng cảm thấy sững sờ.
Đây không phải là sóng to gió lớn nữa, mà là một trận cuồng phong bão táp...
Những người ở đây đều có thân phận tôn quý, nhưng chưa bao giờ nghe nói tới một loại rượu đắt tiền như vậy.
Cho dù là rượu ngon hảo hạng của vực sâu, giá trị của một vò cũng chỉ có mấy chục vạn Minh Tinh.
Kết quả thì sao?
Một chén rượu này của Bộ Phương lại có giá trăm vạn...
Từ nay về sau, Bộ Phương ngươi có thể đổi tên thành Bộ Trăm Vạn được rồi đấy...
Gian thương!
Gian thương quá mức trắng trợn!
Ngay cả Minh Vương Nhĩ Cáp cũng không khỏi nghĩ như vậy vào lúc này.
Hoàng Tuyền Đại Thánh sợ ngây người, vô thức nhìn sang Bộ Phương một cái.
Sau đó ôm chặt lấy vò rượu bé xíu bằng nắm đấm trong tay mình này lại.
Một chén rượu giá trăm vạn, mặc dù cái hũ này của mình hơi nhỏ, nhưng cũng có thể đựng được tầm mười chén đấy.
Như vậy, điều đó có nghĩa là...
Bình rượu trong lòng hắn ước chừng có giá khoảng ngàn vạn Minh Tinh, bản thân cứ ngu ngơ như thế mà biến thành một cự phú ngàn vạn rồi sao?
Chẳng trách trước đó, Bộ Phương đã nói rằng mình không hề lỗ vốn...
Lời to rồi!
Hoàng Tuyền Đại Thánh nghĩ đến đây, lập tức nhếch miệng lên bắt đầu cười ngây ngô.
- Một chén rượu giá trăm vạn Minh Tinh, cái này có chút khoa trương nhỉ.
Mái tóc bạc trắng của Ứng Long Ngục Chủ xõa xuống, nhìn Bộ Phương một cái, cầm quải trượng Hư Không Chi Nhãn trong tay gõ nhẹ xuống đất rồi nói.
Những người khác cũng bất giác gật đầu.
- Chê đắt sao?
Bộ Phương giật giật khóe miệng.
Ngay sau đó, nhẹ nhàng mở nắp đậy của hũ rượu kia ra.
Chỉ trong tích tắc... ánh sáng rực rỡ đầy màu sắc từ trong vò rượu bật ra, mắt của mọi người đều bị thu hút.
Màu sắc sặc sỡ hệt như cầu vồng đó khiến cho mọi người đều cảm thấy vô cùng rung động.
Tuy nhiên, thứ càng làm cho mọi người khiếp sợ hơn vẫn là mùi rượu thơm nồng nàn khiến người ta như lạc vào trong biển rượu.
Rượu ngon được mở nắp, hương thơm tỏa ra hàng vạn dặm...quả thực không hề khoa trương một chút nào.
Mùi rượu bay ra theo cánh cửa của nhà hàng, tất cả những người ở ngoài cửa đều chìm đắm vào trong đó một cách mê mẩn.
Khuếch tán ra khắp toàn bộ tòa thành, cả tòa thành đều chìm trong hương thơm ngây ngất của rượu.
Bộ Phương ngửi mùi rượu một cái thật sâu rồi hỏi.
- Còn bảo đắt nữa không?
Làn da nhăn nheo của Ứng Long Ngục Chủ đột nhiên co quắp lại...
Sau đó tâm thần khẽ động, một cái túi vải chợt xuất hiện, rơi bịch một tiếng trên bàn.
- Một trăm vạn Minh Tinh đều ở đây, cho lão hủ một chén trước đi.
Ứng Long Ngục Chủ nói.
Vẻ mặt của đám người Minh Vương Nhĩ Cáp nhất thời không nói nên lời.
Tiết tháo của ngươi ở đâu rồi hả?
Bạn cần đăng nhập để bình luận