Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1483: Không sao, tỷ bảo kê ngươi (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
“Két” một tiếng, Bộ Phương đóng cửa tiểu điếm lại.
Cố ý dặn dò đám người Minh Vương Nhĩ Ha một chút, trong những ngày hắn đến di tích, không thể gây ra chuyện gì trong Tiên Thành.
Minh Vương Nhĩ Ha ngậm que cay gật đầu đáp lại, không có một chút thành ý nào.
Sau khi dặn dò xong, Bộ Phương rời khỏi tiểu điếm, tước vũ bào bay bay, đi về phía bên trong Tiên Thành.
Lối vào bên trong.
Cường giả giữ cửa và Bộ Phương đều đã rất quen thuộc.
Nhìn thấy Bộ Phương, từ xa đã cùng chào hỏi Bộ Phương.
Bọn họ cũng biết, hôm nay là ngày di tích mở ra, tiểu đội Tiên Trù do thế gia thành lập, đều chuẩn bị tiến vào di tích, muốn ở trong di tích thu được tài nguyên và cơ hội.
Tạm biệt thủ vệ, Bộ Phương tiếp tục tiến lên, đi trên con đường rộng lớn, trong không khí tràn ngập linh khí dường như có một chút xao động.
Nơi xa, giống như có một Tiên thụ khổng lồ che khuất bầu trời, cành lá tươi tốt, dường như tất cả đều đang dao động.
Dẫn đến, linh khí trong Tiên Thành không ngừng chấn động.
Thiên Khung Chi Thượng, thỉnh thoảng có cường giả gào thét bay qua, những cường giả này có khí tức vô cùng cường hãn, khiến Bộ Phương không khỏi hơi nheo mắt lại.
Nhưng mà, hắn cũng không quá để ý đến.
Rất nhanh, Bộ Phương đã đi vào phủ đệ Mục gia.
Đối với nơi này, trong một tháng qua hắn ngày nào cũng đến, đã sớm quen thuộc.
Chỉ là lần này, Bộ Phương cảm giác được bầu không khí có chút kỳ quái.
Hắn bước vào phủ đệ Mục gia, trong Mục phủ người đến người đi, tất cả mọi người dường như đều đang bận rộn.
Bộ Phương cau mày một cái, đi tới vị trí mà Mục Lưu Nhi đã nói cho hắn biết, tiểu đội Tiên Trù tập hợp.
Thế nhưng, Bộ Phương vừa đi vào.
Hàng mày của Bộ Phương nhíu lại.
Bởi vì ở xa xa.
Một chiếc Chiến Thuyền lạnh lẽo chậm rãi lơ lửng.
Trên Chiến Thuyền này điêu khắc đầy đường vân huyền ảo, khiến cho Chiến Thuyền không ngừng tản ra sóng linh khí, thôi động phi hành.
Cái gì?
Bộ Phương hơi sững sờ.
Hắn biết, đây là Chiến Thuyền tiểu đội Tiên Trù của Mục gia, sao lại khởi động được?
Đây là không có ý định chờ mình à?
Bộ Phương híp híp mắt, trong lòng như có một loại dự cảm.
- Các ngươi làm sao có thể như vậy!
Mục Lưu Nhi cực kỳ tức giận, chỉ vào Chiến Thuyền đã bay lên trời, phát ra tiếng quát phẫn nộ.
Nhưng Chiến Thuyền cũng không ngừng lại, không để ý đến Mục Lưu Nhi.
Dưới đáy Chiến Thuyền, bốn cái trận pháp nở rộ ra quang hoa vô hạn, linh khí không ngừng từ trong trận pháp bắn ra.
Phía trước Chiến Thuyền, có một thân hình khôi ngô đứng thẳng, chính là nam tử với một vết sẹo trên mặt.
Nam tử cũng nhìn thấy Bộ Phương, trên miệng lộ ra một tia cười lạnh.
Mặt Bộ Phương không có biểu tình, thẳng tắp nhìn về phía Bộ Phương.
Ầm!
Một tiếng nổ vang lên, khí lãng từ Chiến Thuyền đột nhiên bạo phát, sau đó hóa thành một đạo lưu quang, phi nhanh ra ngoài Tiên Thành.
Cùng lúc đó.
Bên trong Tiên Thành, trên bầu trời các thế gia, đều có Chiến Thuyền lơ lửng.
Từng chiếc Chiến Thuyền, như Mục gia Chiến Thuyền, lần lượt phi ra, bay ra khỏi Tiên Thành.
Bộ Phương chắp hai tay, tước vũ bào dưới những cơn sóng phun ra từ dưới Chiến Thuyền, bay phấp phới.
Ánh mắt nhàn nhạt nhìn Chiến Thành hóa thành một tia sáng rồi biến mất, Bộ Phương nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Quả nhiên… Lại có người muốn gây sự.
Bộ Phương cong môi lên.
Mục Lưu Nhi cũng đã nhìn thấy Bộ Phương, thấy hắn hơi nhếch khóe miệng lên, nàng ta cảm thấy rất khó xử.
Dù sao ban đầu cũng là họ mời Bộ Phương đến Mục gia, đồng thời nhận lời có thể cho Bộ Phương vào danh ngạch tiến vào di tích.
Thế nhưng bây giờ…
Đều là do Đồng gia giở trò quỷ!
Trong lòng Mục Lưu Nhi phẫn hận, trước đó đã thương lượng xong với tên mặt sẹo tiểu đội trưởng Tiên Trù, cho phép thêm một cái danh ngạch.
Thế mà bây giờ đột nhiên lật lọng, tất nhiên là có người dở trò trong đó.
Mà cũng chỉ có Đồng gia là có mâu thuẫn với Bộ Phương.
Đồng gia bây giờ đang ngại uy năng cường hãn của Hắc Cẩu kia, không dám trực tiếp động thủ với Bộ Phương.
Vậy mà lại lựa chọn thủ đoạn hạ lưu như này.
Mục Lưu Nhi tức giận đến mức nắm chặt tay lại.
Thế gia quả nhiên bỉ ổi!
- Bộ lão bản… ta…
Mục Lưu Nhi vô cùng áy náy nhìn về phía Bộ Phương, nàng ta nhất định phải xin lỗi Bộ Phương.
Loại cảm giác bị vứt bỏ này, rất không tốt, Mục Lưu Nhi sợ Bộ Phương sẽ vì chuyện này mà ghi hận nàng ta.
Nhưng nàng ta đã nhầm, Bộ Phương không phải loại người dễ dàng ghi hận mọi người.
Hắn đến Mục phủ, chính là vì nhiệm vụ tạm thời kỳ lạ của hệ thống, mục tiêu chính là đám Hùng hài tử kia.
Gia nhập tiểu đội Tiên Trù tiến vào di tích cũng chỉ là thuận tiện.
Bây giờ bị bài xích vứt bỏ, Bộ Phương cũng không quá để ý.
Chỉ là trong lòng có hơi tức giận.
- Không sao… Ta vẫn sẽ đi vào di tích như bình thường. Bây giờ không đi di tích thì ta liền qua tìm nhóm Hùng hài tử, ngươi triệu tập bọn nó lại, hôm nay có nhiệm vụ muốn giao.
Bộ Phương từ tốn nói, vỗ vỗ tước vũ bào trên thân.
Mục Lưu Nhi sững sờ, hơi ngẩn người ra.
- Hả?
Nhưng mà, Bộ Phương lười trả lời lại Mục Lưu Nhi, chắp tay, quay đầu đi về phía Tiên Thành.
- Bộ lão bản… thật là Thần nhân a.
Mục Lưu Nhi kinh ngạc một phen, nếu như nàng ta gặp phải chuyện như vậy… Chắc chắn sẽ tức giận không kiềm chế được, hận không thể liều mạng với tên mặt sẹo kia.
Dù sao cũng là chặt đứt cơ hội đi vào di tích, chẳng khác nào cắt đứt con đường hu hành.
Mối thù này, tuyệt đối không nhỏ.
Nhưng mà, làm sao Mục Lưu Nhi biết.
Bộ Phương còn có Tiểu U, cái gọi là di tích, không khác gì nhà hắn, muốn đến thì đến.
Đối với một tên mặt sẹo, tất nhiên Bộ Phương cũng sẽ không khách khí.
Trong lòng hắn đã có quyết định.
Lần này, tên mặt sẹo chắc chắn sẽ ở trong di tích… cảm nhận được tuyệt vọng.

Vào lúc nhóm Hùng hài tử nhìn thấy Bộ Phương, cũng không có kinh hỉ, ngược lại mỗi người đều rũ mắt cúi mặt.
- Bộ đạo sư, không phải thầy đến di tích à? Sao còn đến tra tấn tiểu hài tử bọn ta?
Bạn cần đăng nhập để bình luận