Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1416: Kết cục của Đồng Nguyệt (2)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Cường giả của thế gia ra tay, cũng không bắt nổi Bộ Phương hay sao?
- Vì sao lại như thế này, chẳng lẽ trong lòng ngươi không hiểu rõ ràng hay sao? Nếu không phải chính ngươi không cho hắn ta khảo hạch tư cách đầu bếp, làm sao hắn ta có thể mở quầy bán hàng ở đối diện Tiên Trù Các chứ?
Mục Lưu Nhi liếc mắt sang nhìn Đồng Nguyệt một cái, thản nhiên nói.
Biểu cảm trên mặt của Đồng Nguyệt nhất thời co lại...
Đúng vậy, hình như tất cả mọi thứ đều do chính tay mình gây nên.
Nếu không phải chính mình lúc trước đã từ chối Bộ Phương xin được khảo hạch, Bộ Phương cũng sẽ không ở đối diện mở quầy hàng...
Nhưng muốn Đồng Nguyệt thừa nhận sai lầm của mình, có đánh chết Đồng Nguyệt cũng sẽ không thừa nhận.
Cho dù trong lòng nàng ta cũng có một chút hối hận.
Đằng sau, một đám người cùng với Trần quản sự lại đi ra lần nữa.
Khuôn mặt của Trần quản sự có chút trầm ngâm, hắn ta cũng nhìn thấy tình hình ở đằng xa, biểu cảm trên mặt của hắn ta vô cùng lạnh lẽo.
- Đồng Nguyệt, không phải để cho ngươi xử lý tốt chuyện kia hay sao? Vì sao... Còn ồn ào náo nhiệt như thế hả!
Trần quả sự nghiêm khắc quát to.
Đồng Nguyệt nên nói cái gì, nàng ta cũng không biết nên nói gì.
Cường giả của thế gia cũng đã ra tay, nhưng không có cách nào làm gì được tên kia, nàng ta còn làm gì được nữa?
Chẳng nhẽ lại để các cường giả đang bế quan của gia tộc cũng phải ra tay à?
Không nói đến việc hắn có cho mặt mũi hay không, coi như hắn có mặt mũi này, đối phương cũng sẽ không chỉ vì một phàm nhân mà ra tay...
Cái khổ này không nói nên lời...
- Trần quản sự, thật ra để giải quyết chuyện này rất đơn giản.
Mục Lưu Nhi liến nhìn Đồng Nguyệt một cái, khóe miệng nhếch lên, sau đó nhìn về phía Trần quản sự, nói.
Trần quản sự bỗng nhiên sững sờ, nghiêm túc hỏi Mục Lưu Nhi.
Thế là, Mục Lưu Nhi kéo Bộ Phương đến đây xin khảo hạch, nhưng lại bị Đồng Nguyệt lấy sự việc kia ra từ chối, cùng với vì sao Bộ Phương lại mở quầy hàng, vì sao Bộ Phương mở quầy lại đông như vậy, nóng nảy mà nói hết ra.
Tất cả sai lầm, đều quy tụ trên người của Đồng Nguyệt.
Sau khi Trần quản sự nghe xong, vuốt vuốt ria mép của chính mình, hóa ra nguyên nhân của chuyện này lại là như vậy...
Liếc mắt nhìn Đồng Nguyệt đứng bên cạnh mình câm như hến.
- Khảo hạch cũng không có khảo hạch, đã bảo người ta đi... Ai cho ngươi cái quyền này? Tiên Trù Các của ta ở trong Tiên Thành này, vì muốn tuyển được đầu bếp có thiên phú tốt nhất để bồi dưỡng, ngươi đắc tội với ai không đắc tội, cố tình lại đắc tội với một đầu bếp có thực lực mạnh mẽ như vậy...
Âm thanh của Trần quản sự lạnh lùng, nói.
- Lần này, ngươi phạm sai lầm không thể tha thứ được, chức vụ này không thích hợp với ngươi, ngươi quay về Đồng gia của ngươi đi.
Cái gì?
Mọi người đứng xung quanh đều phải hít một hơi thật sâu.
Đây là Đồng Nguyệt bị đuổi việc rồi hay sao?
Một con cháu của thế gia có chức vụ bên trong Tiên Trù Các cứ như vậy mà bị đuổi việc...
Việc này đối với Đồng Nguyệt mà nói là tiếng sấm sét giữa trời quang.
- Ta... Không được! Dựa vào cái gì bắt ta phải rời đi! Chỉ vì một tên phàm nhân, ngươi lại bắt ta rời đi! Ta không phục! Ta là người nhà Đồng gia, ngươi không thể đối xử với ta như vậy được!
Sau khi Đồng Nguyệt sững sờ một lúc, bỗng nhiên như nổi điên mà hét toáng lên.
Trong đôi mắt của nàng ta đầy vẻ điên cuồng, không ngừng lui lại đằng sau, không thể tin được lại giải quyết như thế này.
Chức vụ tốt của nàng ta, lại bởi vì một phàm nhân, mà bị đuổi việc...
Điều này khiến cho nàng ta làm sao mà chấp nhận được đây?
- Hừ... Đồng gia tốt lắm không dậy nổi! Đừng quên... Nơi này là địa bàn của thành chủ, lão hủ cũng vì thành chủ mà phục vụ thôi! Tất cả mầm mống tai họa đều do ngươi khiêu khích, đây chính là cái giá đắt mà ngươi phải trả!
Trần quản sự phất tay áo một cái, lạnh lùng nói.
- Mục Lưu Nhi, chuyện này kế tiếp giao cho ngươi giải quyết, ngươi đi đến nói với lão bản quầy hàng nhỏ kia, cho phép hắn ta khảo hạch, có thể khiến cho quán ăn nhỏ thịnh vượng như vậy, lão phu tin tưởng kỹ năng nấu nướng của hắn ta sẽ không kém, đầu bếp giỏi lại đi mở quán ăn nhỏ, lãng phí.
Trần quản sự nói.
Mục Lưu Nhi bất ngờ, thật không ngờ Trần quản sự vậy mà lại đưa ra một quyết định như vật, lập tức gật đầu.
- Được.
Sau đó, Trần quản sự hừ lạnh một tiếng, liếc mắt qua nhìn Đồng Nguyệt một cái, phất tay áo bỏ đi.
Mọi người đứng xung quanh đều đồng tình nhìn sang Đồng Nguyệt, thật sự là ăn trộm gà không được lại còn mất nắm gạo.
Đồng Nguyệt cường thế đã quen, từ trước đến nay khinh thường phàm nhân, cuối cùng bây giờ lại bởi vì phàm nhân, mà phải nhận trừng phạt.
Hiện tại Đồng Nguyệt hối hận phát điên lên được, vì cái gì nàng ta lại đi trêu chọc Bộ Phương như thế...
Khiến cho hắn không được khảo hạch!
Bức bách làm cái gì...
Bên ngoài.
Ba vị cường giả của thế gia, mặt xám xịt mà chạy, vết đỏ trên người, vô cùng xấu hổ mà bỏ chạy.
Bọn họ đã trở thành trò cười trong mắt của mọi người, chẳng lẽ còn ở lại, cảm nhận sự cười nhạo của người xung quanh sao?
Tên phàm nhân này... Thật sự là quá ngông cuồng.
Còn có, con khôi lỗi bằng sắt này, quả thật không tầm thường... Giống như là Địa Tiên Khôi.
Chỉ là phàm nhân, làm sao có được Địa Tiên Khôi chứ?
Tên phàm nhân này chắc chắn có liên quan tới khối Địa Tiên Khôi đã bị hủy của Đồng Trình đại nhân...
Không biết là có liên quan hay không, lần này chắc chắn phải có liên quan!
Đôi mắt ba vị cường giả của Đồng gia lạnh lẽo.
Liên quan tới những cái này, Bộ Phương đương nhiên không biết.
Nhưng Mục Lưu Nhi lại tìm đến hắn một lần nữa, cũng khiến cho hắn có chút ngoài ý muốn.
Khi Mục Lưu Nhi nói cho hắn biết, Đồng Nguyệt đã phải nhận trừng phạt, đã bị trục xuất ra khỏi Tiên Trù Các, Bộ Phương vẫn là có chút bất ngờ.
Đồng Nguyệt này cũng quá yếu rồi, hắn còn tưởng quán ăn nhỏ mới mở có nhiều người tới xếp hàng này của hắn mấy ngày nữa mới có thể khiến cho đối phương vô cùng hối hận đấy.
Mục Lưu Nhi còn mang đến một tin tức tốt.
Tin tức kia chính là cho Bộ Phương đi đến Tiên Trù Các làm khảo hạch tư cách của đặc đẳng đầu bếp.
Tin tức nay khiến cho Bộ Phương sững sờ mất một lúc.
Dựa vào tính cách kiêu ngạo của Bộ Phương, chắc là dự định từ chối.
Nhưng nghĩ đến việc muốn mở một quán ăn trong Tiên Thành, cần phải đạt được tư cách, vì chi nhánh, cuối cùng Bộ Phương cũng đồng ý với thỉnh cầu của Mục Lưu Nhi.
Đương nhiên là Bộ Phương cũng có yêu cầu, việc khảo hạch phải đợi đến ngày mai, chờ hắn ta đem việc buôn bán của ngày hôm nay kết thúc.
Đối với cái này, Mục Lưu Nhi tất nhiên không có dị nghị.
Đối với Tôm Huyết Long Cay của Bộ Phương Mục Lưu Nhi cũng cảm thấy có chút hứng thú, cho nên lại đi đến một bàn, ăn nhờ ở đậu một phen.
A... Hóa ra hương vị của món ăn này không tệ.
Mục Lưu Nhi tay trái cầm một con tôm, tay phải một con tôm, miệng chảy đầy dầu mỡ, không ngừng gật đầu.
Mà một bên khác.
Đồng Nguyệt và ba vị cường giả của Đồng giả mặt xám xịt mà chạy về bên trong nhà Đồng gia.
Khiến cho không ít người trong Đồng gia chú ý tới.
Ba người và Đồng Nguyệt lập tức đi xuyên qua lâm viên của Đồng gia mặc kệ người khác đi lại, cuối cùng cũng đi đến trước tiểu viện.
Ba vị cường giả chỉ đơn giản khoác một chiếc áo khoác, quỳ ở phía trước của tiểu viện, nghiêm túc mà hướng về phía tiểu viện ôm quyền, nói:
- Đồng Trình thiếu gia, chính ta đã tra được người hủy diệt Địa Tiên Khôi của thiếu gia!
Lời vừa nói xong.
Một âm thanh của tiếng hắt xì vang lên.
Cửa của tiểu viện chậm rãi mở ra.
Sau dó, một bóng người từ bên trong tiểu viện chắp tay đi ra ngoài.
- Tìm được rồi sao? Không phải ta bảo các ngươi tìm được người thì đánh gãy tay chân rồi mang người đó về hay sao? Người ở đâu?
Bạn cần đăng nhập để bình luận