Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1404: Nồi lẩu làm cho người ta muốn ngừng mà không được (2)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Các loại hương vị hòa quyện lại với nhau tạo thành một tư vị độc đáo.
Bên kia, Bộ Phương vẫn còn đang tiếp tục tập trung tinh thần xử lý nguyên liệu nấu ăn.
Ăn lẩu, ngoài đồ ăn ra đương nhiên còn cần những nguyên liệu nấu ăn khác… những nguyên liệu nấu ăn này có đủ loại, loại nào cũng có.
Long Cốt Thái Đao ở trong tay hắn không ngừng vui đùa đao hoa, từng khối thịt rồng con còn lại được cuốn lên cắt đều, bày ở trên mâm.
Thịt rồng con này không có bày lên trên chồng vụn băng, ngược lại là cẩn thận từng li từng tí đắp chồng lên nhau, bày ra trên mâm tinh xảo mà mỹ lệ.
Khoảng cách giữa từng miếng thịt rồng con cuộn đều được quy định nghiêm chỉnh, nhìn qua rất có cảm giác thưởng thức cái đẹp.
Bộ Phương xòe bàn tay ra, soạt một tiếng, lật ngược cái đĩa lại úp lên bàn, nước dùng có lẫn màu đỏ máu lập tức từ trên bàn tay chảy xuôi xuống.
Cuối cùng, hắn mở bát sứ ra, trên bàn tay chỉ còn lại một khối từ từ búng ra, giống như bánh pudding bằng máu rồng con non mịn mềm mại.
Thái đao vừa chuyển, chậm rãi cắt xuống, cắt khối máu rồng con đã đông lại kia thành từng khối nhỏ, dọn lên giữa mâm.
Lại rót lên một chút nước trong, làm cho máu rồng con trong cái mâm kia nhìn qua càng thêm co dãn, càng có màu sắc hơn.
Một phần nguyên liệu nấu ăn được bưng lên, toàn bộ đều là nguyên liệu nấu ăn vô cùng tươi mới, hơn nữa còn là nguyên liệu nấu ăn đã qua xử lý đặc biệt.
Mấy vị tráng hán nhìn đến hoa cả mắt, nhưng bọn họ lại ăn vô cùng hăng hái.
Trong miệng không ngừng hút khí lạnh, là do bị nước dùng trong nồi lẩu làm cay, dù sao cũng bỏ thêm hai muỗng tương Thâm Uyên Lạt Tiêu, vị chắc chắc rất cay.
Nhưng cho dù cay như vậy, các tráng hán lại càng ăn càng hưng phấn, không chỉ vì nguyên liệu nấu ăn ngon mà còn vì vị cay trong nước dùng, phối với nguyên liệu tươi sống cùng với gia vị do chính mình tự tay tham gia vào, tất cả những thứ này gộp chung lại tạo thành một loại mỹ vị khó nói.
Bộ Phương đặt từng phần nguyên liệu nấu ăn lên trên bàn ăn, từng phần rồi lại từng phần nguyên liệu nấu ăn. Vẻ mặt các thực khách đang nhìn xem ở xung quanh mờ mịt…
Các loại nguyên liệu nấu ăn này làm cho bọn họ cảm thấy hoa mắt một trận.
Món ăn này, sao có thể có nhiều nguyên liệu nấu ăn như vậy?
Vậy mà bọn họ lại còn cảm thấy rất bình thường!
Các thực khách hết sức ngạc nhiên, thế nhưng bốn tráng hán kia xem chừng đang ăn rất sung sướng.
Đũa chụp tới, lập tức gắp lên một đống lớn thịt rồng con, nhét vào trong nồi nước dùng sôi ùng ục.
Đợi cho thịt rồng con trở nên trắng mịn nổi lên, tiếp theo lập tức vớt lên chấm vào trong nước tương, mùi vị thơm nồng, cuối cùng đưa vào trong miệng.
Chẹp chẹp!
Tiếng nhấm nuốt vang vọng khắp bốn phía, hơi nóng cuồn cuộn bốc lên, tràn vào thiên khung.
- Ha ha ha! Thoải mái!
- Ăn ngon quá! Sao lại có thể ngon đến như vậy!
- Nước tương do ông đây pha chế ăn ngon nhất!
Đám tráng hán cười to, bọn họ rất nhanh đã ngây ngẩn cả người, bởi vì đôi đũa mà bọn họ duỗi ra lại kẹp không được bất kỳ món ăn nào.
- Này! Lão bản, lên đồ ăn nhanh lên, khẩn cấp lên!
Ánh mắt tráng hán trừng lớn, miệng sưng đỏ, đầu đầy mồ hôi, vẫn chưa thỏa mãn nói.
Hai tay Bộ Phương thả xuống, tước vũ bào dưới cơn gió quét qua bay phấp phới.
Hắn ngẩng đầu, thản nhiên liếc mắt nhìn tráng hán kia một cái, nói:
- Ngại quá, nguyên liệu nấu ăn đã lên xong rồi.
- Hả? Như vậy là ăn xong rồi à? Lão bản, ngươi như vậy là không được rồi!
Ánh mắt tráng hán đỏ ngầu.
Mặc dù hắn ta ăn nhiều như vậy nhưng cơ bản vẫn chưa ăn no, vốn đang chờ lão bản mang lên nhiều hơn một chút ăn cho sảng khoái, kết quả Bộ Phương vậy mà lại nói với hắn ta hết đồ ăn rồi…
Hết đồ ăn rồi!
Đáng giận! Giận đến mức ngay cả tim gan cũng muốn nổ tung!
- Hai nồi trước là miễn phí, chẳng qua nguyên liệu nấu ăn do ta lựa chọn và phối hợp, mặc dù các ngươi cảm giác là ăn rất ít, nhưng các ngươi tự mình nhìn xem…
Bộ Phương cũng không nói nhiều, mặt không chút cảm xúc nhấc tay lên, chỉ vào chén đĩa trên bàn.
Đám tráng hán lập tức ngẩn người, quay đầu nhìn sang, cặp môi sưng đỏ phút chốc run rẩy…
Bởi vì chồng chén đĩa kia, vậy mà lại chồng chất giống như một ngọn núi nhỏ.
- Sao lại ăn nhiều như vậy…
Đám tráng hán có chút xấu hổ gãi gãi ót.
Vốn là miễn phí, nhưng bọn họ ăn nhiều như vậy, vẫn cảm thấy có chút ngượng ngùng.
- Lão bản, vậy chúng ta có thể tiếp tục gọi món được không? Chúng ta thanh toán bằng Tiên Tinh!
Tráng Hán chờ mong nhìn về phía Bộ Phương.
Bọn họ thực sự muốn ăn, vừa ăn được một nửa đã bị cắt ngang làm cho bọn họ khó chịu đến mức muốn hộc máu.
Lời nói của hắn ta khiến cho Bộ Phương hơi ngẩn người, nhưng hắn cũng không quá giật mình.
Hắn gật nhẹ đầu, dường như đã chuẩn bị từ sớm, tinh thần lực khẽ động.
Tinh thần lực phóng thích ra ngoài, một khối lệnh bài nhỏ lập tức bay ra, dừng ở trong tay tráng hán kia…
- Muốn món gì cứ thông qua tinh thần lực gọi món ăn, ta có thể thu được, bây giờ bắt đầu bán ra nồi thứ hai.
Bộ Phương nói, lời nói vừa dứt, các thực khách đã sớm mong đợi thật lâu lập tức ồn ào náo động hẳn lên.
Có người thứ nhất làm liều, người phía sau lập tức nối gót đi tới.
Đội ngũ phút chốc ầm ĩ cả lên.
Minh Vương Nhĩ Ha đã sớm chịu đựng không nổi, hắn ta cảm thấy bản thân có chút ngốc, vì sao lại đi theo Bộ Phương ra, này hoàn toàn là đang làm khổ bản thân mà!
Trong Tiên Trù Các, Đồng Nguyệt và Mục Lưu Nhi bị sự sôi động ở cái quán nhỏ kia làm cho ngạc nhiên, chỉ là một cái quán nhỏ lại có thể náo nhiệt đến như vậy!
Đồng Nguyệt nhìn chằm chằm vào Bộ Phương mặt không đổi sắc ở giữa đám người, trong lòng có cảm giác khó chịu tràn ngập, khóe miệng cay nghiệt khẽ nhếch.
- Sôi động như vậy à? Một cái quán nhỏ do người phàm mở ra, cho dù sôi động thì đã sao? Lão nương không cho hắn khảo hạch, hắn vĩnh viễn cũng chỉ là một tên đầu bếp không lên được mặt bàn mà thôi!
Mục Lưu Nhi nghe những lời mà Đồng Nguyệt nói, không khỏi thở dài một hơi.
Cần gì phải vậy chứ, chung quy nàng ta vẫn có cảm giác cuối cùng rồi Đồng Nguyệt sẽ phải hối hận…
Bạn cần đăng nhập để bình luận