Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 3146: Trở lại (2)

Notice: Undefined offset: 117
Động tác không chậm, mỗi lần nặn đều khiến đối phương hiện lên rõ ràng. Dùng ngọn nguồn của các hành tinh luyện chế thành một thân thể. Thân thể này sợ là vừa thành hình đã ở mức Thánh Nhân Đại Đạo.
Thân thể dần rõ ràng, khí tức bao phủ. Nhưng cái này cũng chỉ vẻn vẹn là một thân thể, không có linh hồn.
Tầm Tiên Tinh.
Ầm ầm…
Cả hành tinh đều biến động ngay thời khắc này. Trong tích tắc mà nồng độ linh khí đều tăng vọt, sôi sùng sục.
Trên bầu trời, hào quang bảy màu sáng chói, Pháp Tắc tỏa liên rủ xuống. Tường Long, Thần Phượng, đủ loại tồn tại thần kỳ đều xuất hiện.
Loại dị tượng này khiến Độc Cô Vô Song không khỏi hít sâu một hơi.
Bắt đầu rồi… thời khắc quan trọng nhất!
Độc Cô Vô Song thẳng người, một tay nắm chặt Thiết Kiếm. Thiết Kiếm có phong cách cổ xưa này không có gì lạ lẫm cả, chính là Thánh Nhân Hỗn Độn đại viên mãn của Vũ Trụ Hồng Hoang, Giáo Chủ Thông Thiên luyện chế cho hắn.
Mặc dù Giáo Chủ Thông Thiên không thu nhận hắn làm đệ tử, nhưng lại rất xem trọng kiếm đạo của hắn. Thanh kiếm này luyện chế riêng cho Độc Cô Vô Song hắn.
Một thanh kiếm vô cùng đơn giản, thậm chí còn có chút xấu xí nhưng Độc Cô Vô Song dùng vô cùng thuận tay.
Nơi xa, các tiên nhân thi nhau xuất hiện!
Ánh mắt Độc Cô Vô Song bắn ra hào quang óng ánh.
- Ta nói… cút!
Độc Cô Vô Song lạnh lùng như băng. Khí tức đáng sợ trùng thiên. Mặc dù hắn là Bán Thánh nhưng lại cường thế không kém gì Thánh Nhân Đại Đạo.
- Độc Cô Vô Song! Ngươi đừng quá đáng quá!
- Thiên tài địa bảo xuất thế, ngươi đừng cho mình là vô địch thiên hạ!
- Chặt đứt con đường tu hành của ngươi khác, chết không yên! Độc Cô Vô Song, ngươi nên cạnh tranh công bằng đi!
Các tiên nhân lớn tiếng nói, âm thanh như sấm sét vang vọng khắp trời cao. Những tiên nhân này đều tới từ Vũ Trụ Hồng Hoang, uy thế vô song.
Hiện tượng kỳ lạ này khiến linh khí sôi trào, không còn nghi ngờ gì nữa chắc chắn là có thiên tài địa bảo xuất thế! Bọn hắn làm sao có thể từ bỏ cơ hội này. Đều là những người cầu đạo thành tiên, đã tìm đường sao lại từ bỏ cơ hội ngàng năm có một.
- Ngươi có cơ duyên? Các ngươi tính là cái thá gì chứ… cũng dám xưng là có cơ duyên?
Độc Cô Vô Song nhếch miệng lắc đầu.
- Làm càn!
Các tiên nhân nổi giận. Tuy Độc Cô Vô Song mạnh nhưng xem thường bọn hắn như vậy cũng khiến bọn hắn vô cùng phẫn nộ. Nhưng Độc Cô Vô Song đúng là rất mạnh, tu vi Bán Thánh khiến không ít người cũng không dám làm càn.
Ầm ầm!
Độc Cô Vô Song nắm lấy kiếm. Một kiếm chém ngang hư không. Đại triều linh khí bị chém ra, cường giả đều vô cùng kinh hãi.
Uỳnh!
Trên chín tầng mây, uy áp đáng sợ bức ép mà tới. Đó là nhiều Bán Thánh xuất hiện! Những Bán Thánh này đều đang tìm kiếm cơ hội đột phá lên Thánh Nhân Đại Đạo, bảo vật Tầm Tiên Tinh xuất thế, bọn họ há có thể buông tha.
Có lẽ, nhờ bảo vật mà bọn hắn có thể đột phá không ngờ!
Ầm ầm!
Những Bán Thánh kia xuất hiện chắc chắn là do đám cường giả kia gọi tới. Nhưng Độc Cô Vô Song không sợ. Hắn nắm Thiết Kiếm, quát lớn chém ra. Đối mặt với chư thiên Bán Thánh, hắn không hề lùi bước một chút nào!
- Ta nói rồi… cút hết cho ta!
Vô số Bán Thánh oanh kích công phạt đáng sợ, đụng vào kiếm khí của Độc Cô Vô Song!
Thiên địa vỡ nát, Tầm Tiên Tinh rung động kịch liệt! Những làn sóng năng lượng này truyền đến trận pháp đều bị trận pháp hóa giải,
Hơn nữa, thành bang bị trận pháp bao phủ thế mà lại không mảy may tổn hại gì. Trong thành, dù là ngươi phàm hay người tu hành đều quỳ rạp dưới đất, thở mạnh cũng không dám, run lẩy bẩy.
Thần tiên đánh nhau, người phàm gặp nạn.
Bọn họ cũng không biết lúc nào kiếp nạn sẽ ập tới. Thần tiên đánh nhau, một đế quốc bị hủy diệt là chuyện đơn giản. Làn sóng năng lượng nhẹ nhàng thôi cũng đủ khiến toàn dân diệt vong. Nhưng làn sóng kia thế mà lại bị ngăn cản? Những người phàm ngây ngốc nhìn về phía quán ăn.
Trong quán ăn, Bộ Phương nhìn cục sắt trước mặt, thở dài một hơi. Bộ dáng quen thuộc này khiến Bộ Phương có chút xót xa. Bao nhiêu năm chưa gặp, ý chí Trù Thần biến mất, thân thể của Tiểu Bạch cũng không thể tồn tại. Có thể kiên trì 500 năm vừa rồi là do hấp thu không ít thể Hồn Ma.
Bộ Phương chết già, Tiểu Bạch cũng bị Trù Thần thu về. Tiểu Bạch cũng là do Trù Thần tạo ra, sau khi công đức viên mãn sẽ bị thu về.
Mà Bộ Phương từ lâu cũng đã không cần Tiểu Bạch bảo vệ. Nhìn Tiểu Bạch trước mặt như vật chết, Bộ Phương thở ra một hơi.
Cho dù là luyện chế thân thể nhưng Tiểu Bạch không có linh hồn, cũng không phải là Tiểu Bạch của hắn.
Bộ Phương lùi về phía sau mấy bước, giơ tay lên. Đồ làm bếp mang phong cách cổ xưa nổi lên, hắn bắt đầu nấu nướng.
Ánh mắt trở nên phức tạp, bao nhiêu tâm trạng ẩn giấu.
Tiểu Bạch không có linh hồn, Tiểu Bạch cũng không ở trong luân hồi. Muốn hồi sinh Tiểu Bạch, có lẽ là không thể nào. Bởi vì Tiểu Bạch đã thật sự biến mất trên thế gian này.
Nhưng mà… như Bộ Phương thấy, không có cái gì là một món ăn không thể giải quyết, nếu có vậy thì dùng hai món ăn…
Nguyên liệu nấu ăn bay tán loạn, Bộ Phương bình tĩnh nấu nướng.
Cục sắt vô tình đứng ở phía xa.
Động tác của Bộ Phương vô cùng thành thục. Hắn mở lồng hấp, nhiệt khí bừng bừng. Trong đó chỉ có một cái bánh bao nặn thành hình Tiểu Bạch.
Bộ Phương lấy bánh bao ra, khóe miệng hơi kéo lên một cái. Hắn nhớ ra điều gì đó, đôi mắt sáng lên.
Từ khi ở Đế Quốc Thanh Phong, những kí ức liên quan đến Tiểu Bạch không ngừng hiện lên.
Con ngươi Tiểu Bạch chậm rãi sáng lên, phát ra từng điểm trắng. Bộ Phương nhìn cái bánh bao Tiểu Bạch trắng trong tay, khóe miệng kéo lên.
Sau đó hắn đi về phía con rối trước mặt. Bụng tròn vo của đối phương hóa thành hố đen không đáy, Bộ Phương thả bánh bao vào trong đó.
Bánh bao chậm rãi vào trong, giống như chìm vào sóng biển. Bánh bao Tiểu Bạch dần biến mất, nhưng mắt của con rối kia lại càng ngày càng sáng lên.
Bộ Phương lui lại một bước. Ngọn nguồn của những hành tinh kia đều bị sử dụng hoàn toàn, khiến cho tinh không trở nên đen kịt.
Nhưng trong màn đêm đen nhánh kia, hai tia sáng đột nhiên bắn ra.
Con rối sắt nâng bàn tay lớn, gãi gãi cái đầu tròn vo.
- Tiểu Bạch… trở về thôi.
Bộ Phương thở ra một hơi, thản nhiên nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận