Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 953: Một món ăn làm người khác rối loạn (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Sự tráng lệ xuất hiện trong phút chốc khiến toàn bộ quảng trường Thao Lâu trở nên yên tĩnh. Những tia sáng bay lên bầu trời, giống như những chùm ánh sáng chiếu vào sâu trong mắt mọi người.
Đẹp, tuyệt vời, đẹp không sao tả xiết!
Đây là một món ăn biết tỏa sáng!
Mọi người hít ngược vào một hơi khí lạnh. Nước súp đặc sệt chảy ra từ bụng cá, trong đó có những nguyên liệu nấu ăn như từng viên ngọc quý khiến bọn họ trợn mắt há hốc mồm.
Món Cá Hấp Lôi Bạo thực sự mang đến cho người ta cảm giác bất ngờ như sấm chớp mưa bão vậy.
Những người trên quảng trường Thao Lâu ngẩng đầu nhìn lên hình chiếu phía trên bầu trời. Món ăn hiện lên trên hình chiếu sáng lấp lánh, nước súp chảy ra từ bụng cá tỏa ra ánh sáng lay động lòng người, đẹp đến mức làm cho người ta muốn nín thở.
Các hạt giống như ngọc quý kia phối hợp ăn ý với nhau, có sấm chớp lập lòe liên tục qua lại không ngớt.
Cá hấp nguyên bản trầm mặc như một trinh nữ, nhưng nếu mở ra toàn bộ, sau khi vũ trụ trong bụng cá chảy ra thì nó trở nên náo loạn, chuyển động như một con thỏ ranh mãnh.
Tạo ra một sự tương phản đặc biệt.
Cảm giác đó khiến mọi người không khỏi hít một hơi thật sâu.
Mùi thơm nồng từ trong đó tỏa ra, hơi nóng cuồn cuộn, nước súp dường như vẫn còn đang sôi trào.
Ánh mắt của bọn Sở Trường Sinh ngưng tụ, trong mắt dường như có cái gì đó không thể tin nổi.
Sở Trường Chinh cau mày, dường như ông ta có chút tò mò:
- Đây là cái gì?
Ông ta cầm chiếc muỗng sứ trắng ngọc nhẹ nhàng múc một thìa súp đặc sệt, trong nước súp có lẫn vài miếng nhỏ vẫn đang nở rộ ra từng ánh sáng tia chớp. Nước súp đang sôi trào, mùi thơm đang thoát ra.
Xẹt xẹt xẹt.
Dường như có tia chớp lưu thông di chuyển qua lại giữa các miếng nhỏ.
Sở Trường Sinh tò mò nhìn miếng hình vuông nhỏ đang phóng điện này. Miếng hình vuông trong suốt, sáng lấp lánh như ngọc thạch, điều này khiến ông ta rất tò mò.
Bởi vì ông ta tạm thời vẫn không nhìn ra đây là nguyên liệu nấu ăn gì.
Ông ta cho đồ ăn trong muỗng vào miệng.
Ngay lúc vừa cho vào miệng, vị nóng kèm theo hương thơm cùng với miệng lưỡi tràn mãnh liệt vào trong khoang miệng.
Ánh mắt Sở Trường Sinh đóng băng, sắc mặt đột nhiên biến đổi.
Từng sợi tóc bạc và râu trắng dựng ngược lên, toàn thân dường như đều đang phát run.
Ừng ực.
Cổ họng cuộn trào một hồi, thức ăn trong miệng cũng bị nuốt xuống bụng.
Mỹ vị kia dọc theo cổ họng lăn vào bụng, cảm giác nóng bừng dâng trào khiến Sở Trường Sinh không khỏi thở ra một hơi nóng sảng khoái.
- Thoải mái quá...
Ánh mắt Sở Trường Sinh phức tạp và kinh dị nhìn Bộ Phương, trong ánh mắt toàn là không thể tin được.
Roẹt một tiếng.
Quần áo trên người Sở Trường Sinh không chút báo trước nào mà bị nổ tung ra.
Như vậy để lộ những cơ bắp cường tráng dày đặc như Cầu Long bên trong.
- Không ngờ... những miếng hình vuông nhỏ này lại là thịt cá, vậy mà lão phu lại không thể nhận ra nó ngay.
Sở Trường Sinh cầm lấy chiếc đũa kẹp con cá hấp kia gắp sang một bên. Da cá tinh tế mỏng như tờ giấy kia bị lật ra ngay tức khắc.
Con cá hấp trông rất bình thường này hóa ra lại chỉ là một lớp da cá mà thôi!
Thịt cá bên trong đã được Bộ Phương đào ra toàn bộ, hết miếng này đến miếng khác cắt thành từng viên thịt cá.
Kỹ thuật cắt thái này...
Làm người kinh ngạc tột cùng!
Thịt cá được đào ra nhưng hoàn toàn không làm hỏng da cá, da cá được dùng để làm giả như thật, phần thịt cá bên trong đã sớm bị nước súp đặc quánh vây lại rồi.
Nước súp này không bình thường, rõ ràng được làm bằng cách trộn nhiều linh dược và thịt cá lại với nhau nấu ra, nhìn qua thì thấy trong như pha lê, nhưng thực chất lại tan ngay khi cho vào miệng, giải phóng ra trọn vẹn hương vị của cá và cảm giác tê tê như sấm đã có sẵn trong thịt cá.
Đây thực sự là một món ăn khéo léo tài tình!
Từ bình thường đến tuyệt đẹp, Bộ Phương chỉ mất một giây đồng hồ.
Động tác của Sở Trường Sinh cũng khiến không ít người chú ý tới điều này, ngay lập tức từng tiếng hít hà vang lên từ đợt này đến đợt khác,
Cái này cmn… là kỹ thuật cắt thái sao?
Đào ra thịt cá mà không làm hỏng da chút nào!
Hơn nữa còn có thể bỏ các nguyên liệu nấu ăn đã chuẩn bị xong vào lại trong cơ thể cá rồi hấp...
Loại kỹ thuật này thực sự làm mọi người sáng mắt ra.
Không...
Bọn họ không nhìn thấy quá trình cắt thái nhưng kết quả này khiến bọn họ càng nghĩ càng thấy ớn.
Ánh mắt của đám người Yến Vũ cũng co rụt lại, hiển nhiên là bọn họ cũng bị kinh ngạc và sợ hãi.
Làm thế nào để có thể để nguyên da cá và cạo hết sạch thịt cá vậy?
Rốt cuộc hắn dùng đao nhanh đến mức nào?
Yến Vũ tự hỏi và rồi hắn ta tự thấy kỹ thuật cắt thái của bản thân cơ bản là không thể nào làm được như vậy... Có lẽ chỉ có kỹ thuật cắt thái của Lưu Gia Lý, một gã vô cùng tỉ mỉ, mới có thể so đấu một chút với hắn!
Không ngờ... Bộ Phương vừa tiết lộ một chút thực lực như thế này mà đã khiến da thịt họ căng chặt lên rồi.
Cảm giác cấp bách ập đến trước mặt khiến bọn họ không khỏi hít ngược một ngụm không khí lạnh.
Chẳng trách hắn dám một lượt so tài nấu nướng với mười đầu bếp đứng đầu Trù Bảng. Chỉ với kỹ thuật cắt thái này cũng đã làm cho bọn họ phải coi trọng hắn.
Nếu kỹ thuật cắt thái của Văn Nhân Sửu là thẩm mỹ bạo lực.
Thì kỹ thuật cắt thái của Bộ Phương là tỉ mỉ đến mức điêu luyện nhất!
Nếu so sánh giữa hai người thì kỹ thuật cắt thái của Văn Nhân Sửu có chút thua kém, bị đánh bại hoàn toàn.
Rầm...
Chiếc muỗng sứ múc nước súp, trong nước súp trộn lẫn những miếng thịt cá.
Nước súp thêm sốt kéo ra những sợi tơ thật dài, đặc sệt lại trong suốt, hương thơm lan tỏa và bốc hơi nghi ngút.
Sắc mặt của Yến Vũ trở nên nghiêm túc. Nước súp vừa cho vào miệng miếng thịt cá đã tan ra ngay lập tức.
Dường như có một tia sấm sét màu xanh da trời nhạt lóe lên trên sắc mặt của hắn ta, Từng sợi tóc trên người của hắn ta dựng ngược lên, lỗ chân lông cả người thu nhỏ lại ngay lập tức.
Một đợt nhiệt tràn dọc theo cổ họng vào bụng hắn ta khiến hắn ta không nhịn được phải phun ra một hơi nóng rực thật dài.
Như thể vừa phun hết phiền muộn ra ngoài vậy!
Món này... ngon tuyệt vời!
Ánh mắt Yến Vũ phức tạp, hắn ta liếm cái muỗng sứ rồi nhìn Bộ Phương, trong lòng không khỏi suy nghĩ nhiều chuyện, nhiều ý nghĩ xuất hiện rồi biến mất.
Hắn ta phải thừa nhận dường như hắn ta đã đánh giá thấp tiểu đầu bếp này.
Những người khác cũng lần lượt cầm muỗng sứ múc nước súp kia.
Mộc Chanh tò mò nhất. Có lẽ vì nàng ta là phụ nữ, suy nghĩ mọi chuyện đều kín đáo, kỹ thuật cắt thái của nàng ta cũng thuộc loại tỉ mỉ điêu luyện cho nên trong lòng nàng ta vô cùng tò mò về món ăn này.
Bởi vì dù nàng ta có nghĩ vỡ đầu cũng nghĩ không ra sao Bộ Phương có thể cắt con cá ra mà không làm hỏng da!
Hắn còn có thể cho thịt cá vào lại trong da rồi hấp nữa... như thể con cá kia chưa từng được chế biến vậy.
Nàng ta mang tâm lý tò mò mở đôi môi đỏ mọng rồi cho nước súp đặc sệt kia vào miệng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận