Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 967: Một ngày không có que cay (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Ánh mắt u buồn chứa đầy thâm thúy, đôi mắt đen như bầu trời đầy sao ẩn chứa bao khát khao và ham muốn.
Khoảnh khắc chạm mắt với Tử Vân Thánh Nữ khiến nàng cảm thấy toàn thân giống như bị điện giật, cơ thể như có một luồng điện chạy qua khiến toàn thân mềm nhũn.
Mái tóc dài đen óng phất qua mặt hắn, đẹp trai và đầy sức hút, ngay cả hơi thở lười biếng và suy tàn cùng quầng thâm trên mắt hắn ta cũng rất dễ thương ...và quyến rũ.
- "Ngươi..."
"Đôi môi đỏ mọng của Tử Vân Thánh Nữ khẽ mở, một vết ửng hồng lặng lẽ hiện lên má nàng, trên khuôn mặt có chút ngượng ngùng hiện lên một chút mờ mịt.
Hai mắt Minh Vương mở hé, như chưa tỉnh, quầng thâm quanh mắt lan tràn, cả người vô cùng yếu ớt.
Nếu như Bộ Phương nhìn thấy sự xuất hiện của Minh Vương vào lúc này, hắn nhất định sẽ bị sốc, nghĩ rằng anh trai sắc bén trên trái đất cũng đã xuyên không.
- "Ngươi không sao chứ? Ngươi không thể làm loạn cõi hư không như thế này, không cẩn thận sẽ bị không gian cuồng bạo cắt chém thành từng miếng thịt. Linh hồn sẽ bơ vơ, cô đơn trôi nổi trong không gian vô biên..."
Minh Vương miễn cưỡng nói.
Trong những ngày không có que cay, hắn ta cảm thấy không thể có một chút sức lực nào.
Tử Vân Thánh Nữ khẽ cắn môi, ánh mắt đầy mê hoặc, thật quyến rũ... Hắn ta đang quan tâm đến mình sao?
Hắn ta thực sự biết rằng mình đã rơi vào khoảng không rồi đáp xuống đấy... Thật tuyệt vời!
- "Ngươi..."
Tử Vân Thánh Nữ tiếp tục mở miệng như muốn nói gì đó.
- "A... thật tiếc khi ngươi không phải là que cay. Nếu ngươi là que cay thì tuyệt biết bao nhiêu. Que cay từ trên trời rơi xuống, nghĩ đến thôi đã thấy thú vị rồi."
Minh Vương đưa tay lên, che mặt lại, một sợi tóc đen rủ xuống xuyên qua kẽ tay xòe ra.
Hành động này...
Tử Vân Thánh Nữ ngây người, đơn giản và khiêm tốn, phong độ hơn nhiều so với Thiên Tuyền Thánh Tử!
- "Bây giờ cô gái trẻ ạ... Đừng tự tử. Cuộc sống là quý giá và que cay còn đắt giá hơn. Hãy đi theo vị vương gia này. Sau khi người nếm thử que cay, ngươi sẽ hiểu được ý nghĩa thực sự của cuộc sống."
Minh Vương nhẹ nhàng thở ra một hơi và nói.
- "Được rồi! Ta đi với người!"
Khi nghe thấy những lời này của Minh Vương, đôi mắt của Tử Vân Thánh Nữ đột nhiên sáng lên và nàng leo ra khỏi cái hố, đứng thẳng trước mặt Minh Vương, với khuôn mặt xinh đẹp đang ửng hồng.
Minh Vương sửng sốt, cô gái này... đồng ý có vẻ nhanh nhỉ.
Đột nhiên, trên bầu trời vang lên một tiếng gầm rú trầm mặc.
Hào quang khủng bố lan tràn bầu trời, dao động năng lượng không ngừng tiêu tán.
Minh Vương sững sờ trong giây lát, cố gắng mở đôi mắt bị bao quanh bởi quầng thâm ra và nhìn lên không trung.
Ở đó, Quang ảnh đang ở trên không trung, và một hơi thở khủng khiếp lan tỏa.
Khuôn mặt vui mừng của Tử Vân Thánh Nữ đột nhiên biến mất, thay vào đó là nét lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt nàng.
-"Ngươi đi mau ... hắn sẽ giết ngươi!"
Tử Vân Thánh Nữ bất đắc dĩ phải nói ra, nàng tưởng rằng mình đã thoát khỏi phụ thân, nhưng không ngờ... rốt cuộc phụ thân vẫn bắt được.
Nàng lại thất bại lần thứ một trăm.
Thật đáng tiếc cho người trước mặt.
Không thể để phụ thân nàng giết hắn ta được...
Vì vậy cô vội vàng gọi Minh Vương để hắn ta rời đi, nếu không một khi bị Quang ảnh khóa chặt, thì cậu em trai tuấn tú này có thể sẽ bị bắn chết.
Khó khăn lắm mới vừa ý với một em trai tuấn tú thế này nên không thể cứ như vậy mà bị giết.
Mặc dù có chút không đành lòng.
Nhưng...
- “Đây là tới tìm ngươi à?”
Minh Vương ngáp một cái, vò đầu khiến đầu tóc rối bù lên, nhàn nhạt hỏi.
- "A? Ừm... tốt hơn là ngươi nên đi đi, hắn sẽ giết ngươi!"
Vẻ mặt của Tử Vân Thánh Nữ thay đổi và cuối cùng nàng thở dài.
- "Ồ, xem ra ngươi không muốn đi cùng hắn? Vậy đi cùng vị vương gia này..."
Minh Vương di chuyển đầu, khóe miệng cong lên, nở một nụ cười quyến rũ nói.
Tử Vân Thánh Nữ hơi ngẩn người, ý của hắn ta là gì?
Khoảnh khắc tiếp theo, nàng nhìn thấy động tác của Minh Vương, miệng há hốc, thật không thể tin được.
Minh Vương yếu ớt đưa tay lên và chỉ vào Quang ảnh phía trên bầu trời, rồi nói:
-"Anh bạn ở trên, ngươi nghe này, thanh niên này, có bản vương bảo vệ"
Quang ảnh từ từ đến, hơi thở đáng sợ đang ngưng tụ, cả bầu trời dường như trở nên nóng sáng.
Quang ảnh chiếu sáng toàn bộ bầu trời.
Quang ảnh nghiêng đầu, như thể có đôi mắt vô hình, nhìn chăm chú vào Minh Vương.
Người này... có phải là một kẻ ngốc không?
Quang ảnh trong lòng thầm nghĩ...
Khoảnh khắc tiếp theo, Quang ảnh bước ra một bước, ngàn vạn năng lượng ngưng tụ, hóa thành một đạo chân khí bao phủ bầu trời, bóng lưng khổng lồ, năng lượng kinh khủng gầm thét, kinh người đang thoát ra.
Muốn một phát giẫm chết Minh Vương đây mà!
Nó giống như nghiền nát một con kiến cho đến chết.
Sắc mặt của Tử Vân Thánh Nữ đột nhiên trắng bệch...
Sóng không khí thổi vào tóc của Minh Vương, mấy sợi tóc của hắn liên tục bay tán loạn.
- “Những ngày không có que cay, tâm trạng bản vương không tốt…”
Minh Vương thở dài, dưới đôi mắt rất sâu có quầng thâm nổi bật, ánh mắt vô cùng thâm thúy.
Giây phút tiếp theo, hắn ta tát nó một cái tát như trời giáng.
Những ngọn núi đầy màu sắc, trong Đại Tế Đàn.
Đôi mắt vốn dĩ đang nhắm nghiền của Tử Tôn đột nhiên mở ra, trong mắt hiện ra một Linh Thú Điểu Loại đầy mơ hồ.
- "Phân thân mà ta gửi đi để mang Vân Nhi trở về lại bị cắt thành nhiều mảnh... Ai đã làm điều đó?! Có phải là một số ông già ở những Thánh Địa khác?!"
- "Chết tiệt... Có vẻ như họ sắp có một động thái lớn? Việc lấy truyền thừa của Thao Thiết Cốc cần phải đẩy nhanh tốc độ mới được!”
...
-"Ta thua."
Nhục Ma suy sụp tinh thần ngồi bệt xuống dưới đất thở dài một hơi, bất đắc dĩ phải chịu thua.
Không phải Sở Trường Sinh tuyên bố, trọng tài cũng không đưa ra quyết định, mà là tất cả mọi người đều im lặng, bởi vì chính Nhục Ma đã phân tích, Nhục Ma Cáp Lý cũng đã chịu thua.
Ban đầu, mọi người đều nghĩ rằng Nhục Ma nhất định sẽ chiến thắng với việc sử dụng một loại nguyên liệu cho Linh Thú trong cảnh giới ba đạo Hồn Thê của Thần Hồn cảnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận