Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1538: Một bát nước sốt, một tiếng thịt nướng (2)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Mọi người ngốc hết cả ra, nhìn Địch Thái Giới Chủ mà không biết nên nói gì.
Công Thâu Bạch Quang và Mục Dương nhìn một màn này kém chút bị thịt vịt làm cho nghẹn chết.
Mẹ nó… Giới Chủ đại nhân biến thái quá!
Nhưng mà Bộ Phương lại không hề chú ý đến những người khác, ánh mắt hắn dừng lại trên người Tiểu U.
Món ăn này một là hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống, hai là chứng minh món ăn của hắn có thể áp chế lời nguyền trên người Tiểu U.
U Cơ liếc nhìn Bộ Phương một chút, sau đó học theo cách ăn của Bộ Phương, quấn một miếng thật to.
- Nào, nha đầu, ăn đi.
U Cơ nói ra.
- Oa, bảo bảo, ta cũng muốn.
Ngân Giác lại gần, mặt mũi tràn đầy mê loạn. Nhưng đáp lại hắn chí có Trọng Kiếm của U Cơ đập ngang qua. Ầm một tiếng, Ngân Giác bị đánh bay ra, trực tiếp ngã ở cửa quán. Trong quán trống đi một vị trí.
Cẩu Gia nện bước chân ưu nhã, đạp trên đó. Chuẩn bị nếm thử món thịt vịt nướng này. Tuy không sánh được với món sườn xào chua ngọt nhưng vẫn là món ăn của tiểu tủ Bộ Phương, hẳn là cũng rất ngon.
Tiểu U nhét một miếng to vào trong miệng, cái miệng nhỏ nâng lên không ngừng nhai nuốt. U Cơ và Bộ Phương đều nhìn chằm chằm nàng.
Miệng của Tiểu U động động, con mắt cũng dần sáng lên.
- Rất ngon!
Tiểu U đang ăn ngon lành, hé miệng nói ra một câu. Tinh khí và linh khí nồng đậm nhất thời dâng lên. Dọa Tiểu U nhanh chóng che miệng lại.
Bẹp bẹp… toàn bộ quán ăn đều là âm thanh nhai nuốt.
Cẩu Gia nâng một miếng, chấm nước sốt, đắc ý nhét vào miệng. Mắt chó khẽ híp lại, đầu lưỡi duỗi ra, nhấp nuốt không ngừng.
- Lộc cộc.
Tiểu U nhanh chóng ăn hết, U Cơ thở sâu ra một hơi.
Nàng liếc nhìn Bộ Phương, ánh mắt ngưng động.
- Vậy hiện tại kiểm tra xem, món ăn của ngươi có thể áp chế lời nguyền chơi người tiểu nha đầu không.
U Cơ nói với Bộ Phương.
Sắc mặt Bộ Phương lạnh lùng.
- Nguyền rủa còn có thể nhìn thấy sao?
- Đương nhiên…
U cơ nói ra.
Ngay sau đó, trong tay nàng xuất hiện một trận pháp, xung quanh có minh khí quấn lấy. Trận pháp rất nhỏ, chỉ chiếm một phần nhỏ trong lòng bàn tay.
Vung tay lên. Trận pháp nhất thời nổi lên, trôi nổi trong không khí.
U Cơ duỗi ngón tay ra, đột nhiên trận pháp kia tới gần người Tiểu U.
Trận pháp dần tới gần, ánh mắt Bộ Phương co rụt lại. Bởi vì hắn phát hiện, trận pháp cách Tiểu U càng gần thì trên người Tiểu U lại không ngừng có ánh sáng màu xanh lục nổi lên.
Ánh sáng xanh kia hóa thành từng con rắn nhỏ, quấn quanh thân thể nàng.
- A?
Địch Thái Giới Chủ ở nơi xa, đương nhiên cũng nhìn thấy bộ dạng của Tiểu U, hơi có chút kinh ngạc.
- Hình như… có thể áp chế được.
Địch Thái Giới Chủ cảm thấy khó tin, chẳng lẽ những lời hắn phân tích lúc trước chỉ là rắm thôi sao?
Không phải nói món ăn của Bộ Phương ít tinh khí, khó có thể áp chế lời nguyền này mới đúng. Vậy mà món ăn của tiểu tử này… thực sự có thể áp chế sao?
Chẳng lẽ trong đó có nguyên nhân gì mà bổn Giới Chủ đây không biết.
Lời nguyền trên người Tiểu U thực sự bị áp chế. Nếu nó vẫn chưa bị dập tắt, những con rắn bị nguyền rủa sẽ tiếp tục bò lên, và tỏa ra một luồng khí bị nguyền rủa, ăn mòn cơ thể Tiểu U và ăn vào sâu trong tâm hồn nàng.
- Quả nhiên là có thể áp chế…
Lần đầu nhìn thấy màn này, trong lòng Bộ Phương có chút chấn động. Không ngờ trên người Tiểu U lại có một lời nguyền đáng sợ như vậy.
- Đây không phải lời nguyền bình thường, không có cách đặc thù thì không thể nhìn thấy.
U Cơ nói ra.
- Lời nguyền trên người Tiểu U là như thế nào?
Bộ Phương nhíu mày, nghi hoặc hỏi.
Vấn đề này hắn đã sớm muốn hỏi, U Minh Nữ bị nguyền rủa, vì sao?
Tiểu U bị lưu đày là vì có lời nguyền này, nhưng lời nguyền này là sao? Chẳng lẽ là bẩm sinh?
Nhưng lúc Bộ Phương hỏi câu này, sắc mặt U Cơ đang buông lỏng nhất thời lại biến đổi.
- Ngươi không cần chú ý tới lời nguyền tới như thế nào. Muội muội ta nhờ ngươi, ngươi có thể áp chế được lời nguyền là được rồi. Chuyện khác không cần ngươi quản nhiều. Một ngày nào đó, nhất định ta sẽ dùng kiếm trong tay chặt đứt ngọn nguồn của nó, triệt để giải phóng cho nha đầu.
U Cơ nói ra.
Bộ Phương cau mày, hắn còn muốn hỏi cái gì đó nhưng bị âm thanh từ tính của Cẩu Gia chặn lại.
- Tiểu tử Bộ Phương, Cẩu Gia muốn ăn đùi vịt, có thể cho ta không?
Bộ Phương sững sờ. Hắn nhìn về phía Cẩu Gia, phát hiện Cẩu Gia đang dơ tay chó về phía hắn, ra hiệu hắn không nên hỏi.
Bộ Phương nhíu mày.
Bỗng nhiên, mắt Cẩu Gia chuyển động, nghiêng nhìn ra bên ngoài quán ăn, miệng chó nhếch lên.
- Tiểu tử Bộ Phương chuẩn bị cho Cẩu Gia đùi vịt đi, Cẩu Gia đi xử lý phiền phức một chút sẽ quay lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận