Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 3164: Ngàn năm trôi qua, Hồn Thần… tái xuất! (2)

Notice: Undefined offset: 93
- Nếu Hồn Thần xuất thế, ta phải bố trí phòng bị sớm, nếu không thật sự sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục!
Nguyên Thủy Thiên Tôn nói.
Vừa nói xong, hắn khoát tay khí tức khủng bố chuyển động trong tích tắc, hình ảnh trước mắt cũng biến hóa. Bên trong tiên điện hóa thành trời đầy sao, tinh quang chuyển động, khiến cho đất trời có chút kỳ lạ.
Nguyên Thủy Thiên Tôn giơ tay lên, hình ảnh đột nhiên bị kéo vào. Trời sao vô cùng tận hóa thành tinh hà, tinh hà chuyển động hướng về đất trời mênh mông.
- Đã có đường lui. Nếu đại chiến thua thì chúng ta phải tìm một con đường lui, giữ lại một tia hi vọng, có lẽ một số năm sau có thể quật khởi.
Nguyên Thủy Thiên Tôn hít sâu một hơi, trong mắt toát ra vẻ bi thương.
Nhóm Cẩu Gia không nói gì. Thực tế nhóm cường giả ở đây đều cảm thấy đây là một kế hoạch có thể thực hiện được, cũng không có ai lên tiếng phản đối.
Về phần điểm đến ở cuối tinh hà kia là nơi nào, thì nhiều người cũng rõ, một khi đã tới đó muốn quay trở lại quật khởi là rất khó. Môi trường ở đó quá khắc nghiệt, không thuận lợi với thần tiên tu hành. Nhưng nếu đúng thật phải đi tới một bước kia thì cách cuối cùng này là cách duy nhất.
Hội đàm diễn ra một hồi lâu, nhóm cường giả đều vô cùng nghiêm túc. Vũ Trụ Hỗn Độn và Thành Hư Vô đều không phản bác kế hoạch kia. Sau khi bàn bạc xong thì bắt đầu nói về đề tài Hồn Thần.
Nguyên Thủy Thiên Tôn lắc tay một cái, hình ảnh lại thay đổi. Thiên Quan Hàm Cốc xuất hiện vắt ngang tinh không. Ánh mắt của tất cả mọi người đều trở nên phức tạp.
Trước Thiên Quan Hàm Cốc là một quả cầu màu đen lớn, trong đó là tròng mắt đỏ nhấp nhô. Một món ăn chỉ còn lại một miếng cũng đang lơ lửng. Trận pháp xung quanh đều bị Hồn Thần ăn mòn cho vỡ nát. Trận pháp bố trí cả ngàn năm cũng không ngăn cản được sức mạnh Tội Ác của Hồn Thần. Mà món ăn kia gần như đã biến mất.
Mộc Hồng Tử cuối cùng cũng ngừng ăn, ngẩng đầu híp mắt nhìn món ăn kia, hít sâu một hơi.
- Tiểu tử kia thế mà đã tới trình độ này!
Mộc Hồng Tử cảm khái. Hắn biết rõ tầng thứ của món ăn kia. Món ăn giả Trù Thần, nếu không thì không thể nào có khả năng trấn áp Hồn Thần.
Đương nhiên cũng vì Hồn Thần đang ở trạng thái không hoàn chỉnh nên món ăn kia mới có thể tráp áp hắn một ngàn năm. Nếu Hồn Thần đang ở trạng thái hoàn mỹ thì cho dù là món ăn giả Trù Thần cũng cùng lắm chỉ trấn áp được trăm năm. Một chữ giả thôi nhưng sự chênh lệch quá lớn.
Mộc Hồng Tử híp mắt suy tư. Nhưng mà… có thể nấu ra món kia thì Bộ Phương chắc chắn sẽ không chết dễ dàng như vậy. Khóe miệng Mộc Hồng Tử vẩy lên một cái. Có lẽ tiểu tử kia vẫn đang theo đuổi trù đạo. Cảnh giới kia không ai cảm nhận được.
Hắn không quá bi quan, tiếp tục vui chơi giải trí. Đương nhiên bảo hắn đi ngăn cản Hồn Thần, hắn làm không được.
Dù sao hắn cũng bỏ không đi con đường Trù Thần nữa, có lẽ trù nghệ của hắn có tăng lên nhưng khoảng cách kia còn quá xa.
Mọi người vẫn còn tiếp tục thảo luận. Nguyên Thủy Thiên Tôn đề nghị tụ họp tất cả cường giả của Tam Đại Vũ Trụ, trấn áp Hồn Thần xuất thế. Tất cả mọi người đều không từ chối. Vì có lẽ chỉ còn cách này.
Đương nhiên, cũng có thể đợi đến lúc Nữ Vương của Thành Hư Vô xuất hiện. Nhưng cũng không ai biết bao giờ Nữ Vương mới xuất thế.
Hồn Thần đã chuẩn bị phá được trấn áp. Chỉ cần món ăn kia hoàn toàn biến mất, những trận pháp xung quanh khẳng định không trấn áp nổi hắn. Đến lúc đó, Vũ Trụ sẽ rơi vào đại nạn. Mà lần này còn đáng sợ hơn cả ngàn năm trước!
Thịnh yến diễn ra trong một ngày một đêm. Rốt cuộc nhóm cường giả cũng tán đi, các lão đại cũng trở về Vũ Trụ của riêng mình. Giáo Chủ Thông Thiên rên một tiếng rồi cưới kiếm trở về Thiên Quan Hàm Cốc trấn áp.
Nhóm Cẩu Gia trở về Vũ Trụ Hỗn Độn bắt đầu sắp xếp công việc. Nhóm Công Tước của Thành Hư Vô cũng thế.
Mộc Hồng Tử dẫn theo Hạ Thiên tới Thiên Quan Hàm Cốc, nhìn về phía quả cầu ở xa, cảm nhận khí tức ngạt thở tốc thẳng vào mặt.
Hồn Thần đáng sợ, đúng là khiến tâm thần người ta run rẩy. Thực ra thì Mộc Hồng Tử có thể đi đạo vô tình, hắn thậm chí còn chạm tới cánh cửa đó, nhưng hắn đã từ bỏ.
Không biết Bộ Phương đi con đường gì? Bộ Phương có thể không bị đạo vô tình ràng buộc?
Lắc đầu, Mộc Hồng Tử thở ra một hơi.
Ầm ầm!
Thiên địa rung động, khí tức khủng bố lan tràn.
Thiên Quan Hàm Cốc.
Giáo Chủ Thông Thiên mở mắt, khống chế Tru Tiên Tứ Kiếm đạp không mà lên, lơ lửng trước quả cầu đen nhánh kia.
Ầm ầm…
Bên trong quả cầu, tròng mắt kia khóa chặt Giáo Chủ Thông Thiên, nụ cười lạnh lẽo bắt đầu khuếch tán. Món ăn cực phẩm rốt cuộc đã dần bị ăn mòn hết.
Sơn Hà Xã Tắc Đồ trấn áp Hồn Thần ngàn năm. Bây giờ… rốt cuộc cũng không chịu được nữa rồi.
Xoạt xoạt…
Từng luồng khí đen xốc thẳng vào mặt, đánh về bốn phía, va vào trận phaps vết nứt dày đặc xuất hiện, khí tức đáng sợ thẩm thấu!
Nguyên Thủy Thiên Tôn, Giáo Chủ Thông Thiên, Nữ Oa, Phật Đà đều biến đổi sắc mặt! Bọn hắn thi triển pháp lực, năng lượng đáng sợ giữa Vũ Trụ trấn áp!
Uỳnh!
Cuồng phong bao phủ, bên trong quả cầu có một thân hình như ẩn như hiện, mang theo nụ cười lạnh lẽo.
Bên trên Thiên Quan Hàm Cốc, sắc mặt nhóm cường giả đều vô cùng khó coi. Sắc mặt Hạ Thiên tái nhợt, Mộc Hồng Tử cũng nheo mắt lại.
Ngàn năm trôi qua, Hồn Thần… chuẩn bị xuất thế.

Vũ Trụ Hồn Ma rực rỡ hẳn lên. Bộ Phương chắp lấy tay đứng trên một hành tinh. Tiểu Bạch và Độc Cô Vô Song đứng sau lưng hắn cảm nhận sự biến đổi bất thường trong thiên địa.
Đột nhiên, lông mày Bộ Phương nhướn lên.
- Nhanh quá… một ngàn năm. Hồn Thần, xuất thế. Không biết Hồn Thần có hài lòng với Vũ Trụ Hồn Ma đã cải tạo này không, đúng là có chút chờ mong…
Bạn cần đăng nhập để bình luận