Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2074: Chào buổi tối, trữ quân (2)

Notice: Undefined offset: 192
Nói xong, hắn lại ngáp một cái.
Sau quang mục, mọi người đều ngáp theo hắn.
Mọi người khóc không được mà cười cũng chẳng xong.
Rõ ràng là một trận chiến rất nghiêm túc mà.
“Bùm!”
Một tiếng nổ lớn vang lên, như lôi đình vậy, làm những người đang thấy hơi buồn ngủ giật mình, tỉnh táo hơn.
Lúc này bọn họ mới phát hiện Bộ Phương vẫn đang chiến đấu.
Một cái nồi nổi lên trước người Mặc Lục Phát Bộ Phương.
Đó là nồi Huyền Vũ.
Kim Giáp Khô Lâu đấm thẳng vào nồi Huyền Vũ nhưng nồi Huyền Vũ không bị sao cả.
Kim Giáp Khô Lâu ngơ ra, Mặc Lục Phát Bộ Phương chắp hai tay ra sau, ngáp một cái, nhìn Kim Giáp Khô Lâu với ảnh mắt đã trải sự đời.
- Lão Quy ta biết nhà người rồi… ngươi có muốn, ngủ một giấc với ta không?
Mặc Lục Phát Bộ Phương nói. Nói xong, hắn nằm ra đất thật. Hắn lại nằm hình chữ đại.
Kim Giáp Khô Lâu lặng người.
Mọi người trong quang mục cũng thấy cạn lời.
Ngủ cái quái gì chứ, dậy đánh nhau đi! Mọi người đều hét lên trong lòng.
- Tiểu Khô Lâu, chào buổi tối nhé.
Mặc Lục Phát Bộ Phương nói rất nhẹ nhàng.
Sau đó tiếng khụt khịt lại vang lên.
“Bùm” một tiếng, nồi Huyền Vũ tự dưng xông thẳng lên trời.
Một giây sau đó, nó biến nên khổng lồ trong hư không, độ lớn đó lớn như một quả đồi vậy.
“Bùm” một tiếng, nồi Huyền Vũ đậy xuống, làm Bộ Phương nằm gọn lỏn trong đó.
Nó như một chiếc mai rùa khổng lồ bằng sắt vậy, bao trọn lấy Bộ Phương.
Bầu không khí như ngưng đọng lại.
- Chào buổi tối, trữ qquaan.
Giọng nói lười nhác truyền ra từ bên trong nồi, có vẻ hơi trầm.
Mọi người đều im lặng.
Chào buổi tối… chào cái khỉ gió ấy!
Đứng lên được không, chiến đấu một trận thực thụ như một nam nhân thực thụ được không? Bọn ta muốn một trận chiến kịch liệt! Đừng trốn trong chiếc nồi đen kia như con rùa rụt cổ nữa.
Kim Giáp Khô Lâu bực mình, quỷ hỏa cháy to lớn.
“Bùm!”
Khí tức trên người hắn dần tăng lên.
Khí tức khủng bố đó làm thay đổi cả bầu không khí.
- Ha ha ha, có trò hay để xem rồi.
Cường giả đứng trong đám khói đen nói, đầy hưng phấn.
Ánh mắt của Kim Giác và những người khác tự dưng trở nên nghiêm túc.
- Tưởng trốn trong chiếc nồi đen như trốn trong mai rùa là được sao?Thứ mà Khô Lâu của Đọa Thần Quật tu luyện chính là bộ xương cốt của bọn họ. Nó có sức mạnh to lướn vô cùng, không hề kém hơn Bá Thể Nhất Tộc trong cửu tộc của Minh Ngục đâu. Một chiếc nồi đen thôi… sớm muộn gì cũng sẽ bị đánh tan tành.
Cường giả đứng trong đám khói đen cười lạnh lùng, nói.
Kim Giáp Khô Lâu quả thực là như vậy.
Bộ giáp màu vàng kim tạo ra tiếng lạch cạch, bộ xương máu trắng hóa thành màu bạc, kiên cố như kim loại vậy.
Đấm vào rồi nâng lên, nó liên tục đấm thật mạnh vào chiếc nồi đen to như quả đồi kia.
Một tiếng “bùm” vang lên.
Nắm đấm này như muốn đấm vỡ cả mạch núi vậy.
Mặt đất cũng rung lên.
Một tiếng “cạch” giòn tan truyền đến tai mọi người.
Chiếc nồi đen vẫn chẳng động đậy, đứng sừng sững trên mặt đất, khói bụi bay lên tứ phía.
Kim Giáp Khô Lâu lùi về sau, bàn tay xương của nó… đã xuất hiện vết nứt.
Gì cơ?
Chuyện gì thế?
Tiếng cười của cường giả đứng trong đám khói đen dừng lại ngay lập tức.
Như có ai tát vào mặt bọn họ vậy, tiếng kêu rất lớn, họ bị vả mặt ngay tức khắc.
Trong quang mục, mọi người bắt đầu xôn xao.
Kim Giáp Khô Lâu mạnh mẽ vậy mà lại bị nứt bàn tay vì đấm vào một chiếc nồi đen sao?
Sao có thể chứ?
“Bùm.”
Đột nhiên, ánh mắt của mọi người dừng lại trên những đường vân nổi lên trên chiếc nồi đen, đường vân đó rất sâu, làm người ta không tưởng tượng được.
Đường vân đó như những con sóng nhỏ gợn lên.
Mọt lát sau thôi, nó trở nên rất rõ ràng.
Mọi người hít một hơi thật sâu, bởi vì bọn họ nhìn thấy, trên bề mặt của chiếc nồi đó xuất hiện những chiếc gai màu vàng nâu.
Lần này bọn họ đã biết tại sao Kim Giáp Khô Lâu đấm mấy nhát thôi mà làm tay mình nứt ra luôn rồi.
Chiếc nồi đen này có hiệu quả phản kích sao?
Đánh kiểu gì giờ?
Chơi ăn gian à?
Thế này thì còn đánh nhau cái gì nữa, mọi người về nhà tắm rửa nghỉ ngơi thôi.
Cường giả trong đám khói đen tức giận vì bị mất mặt.
Bọn họ đột nhiên xuất hiện trên chiếc nồi đen.
“Bùm”
Năng lượng to lớn tụ tập lại.
Một giây sau đó, một quả pháo năng lượng màu đen tuyền bắn ra từ đám khói đen.
Quả pháo đó ném thẳng xuống, đập thẳng vào bề mặt chiếc nồi.
“Bùm.”
Mặt đất như bị mất đi một lớp vì quả pháo đó.
“Phụt!”
Khí tức của cường giả trong đám khói đen trở nên hỗn loạn, một ánh sáng màu nâu vàng xuất hiện quanh người hắn ta.
Dường như mọi người đều nghe thấy tiếng rên nhỏ.
Lần này, sắc mặt mọi người dần trở nên kỳ lạ.
Chiến đấu cự ly gần thì bị phản kích, chiến đấu ở cự ly xa thì là bị bắn ngược lại sao?
Có cần phải ăn gian đến thế không?
Đổi sang màu tóc kích thích thế mà lại chơi ăn gian thế sao?
Đám người này lại khóc không được cười cũng chẳng xong.
Bọn họ vốn còn lo lắng cho sự an nguy của Bộ Phương, nhưng bây giờ có vẻ bọn họ lo bò trắng răng rồi.
Kim Giác và Ưu Cơ đều trợn tròn mắt lên.
Ở đằng xa, ánh mắt của cường giả Dực Nhân Cốc cũng có vẻ hơi nghi ngờ.
- Có chút bản lĩnh đấy, xem ra vẫn phải để mình đích thân ra tay rồi.
Khóe miệng cường giả Dực Nhân Cốc cong lên.
Sau đó, hai cánh màu trắng đừng sau lưng mở ra, lông vũ màu trắng bay khắp nơi.
Nó như ánh sáng màu trắng vậy, xé rách bầu trời.
Sau đó hắn ta xông ra.
“Bùm…”
Cùng với sự tấn công của cường giả Dực Nhân Cốc, trên đỉnh đầu hắn ta hiện ra một quang kiếm màu trắng hình chữ thập.
- Tại hạ Vũ Lạc… Dực Nhân Cốc, đến đây để xem uy lực của chiếc mai rùa này.
Giọng nói chói tai đó vang lên.
Một giây sau đó, mọi người đều rất bất ngơ.f
Khí tức khủng bộ lan ra, mọi người đều hít sâu một hơi.
Cường giả trong đám khói đen bị bắn ra xa, dường như họ hơi bất ngờ, kinh ngạc.
- Đại Viên Mãn Tiểu Thánh Cảnh?
Bạn cần đăng nhập để bình luận