Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 3134: Giúp ngươi bước đi một bước cuối cùng… Thần (2)

Notice: Undefined offset: 81
Tuyết trắng mênh mông bao phủ thâm sơn. Hai bóng người lặng lẽ bước đi trong tuyết. Bộ Phương còng lưng để lại từng dấu chân nặng nề, chỉ là những dấu chân này nhanh chóng bị gió tuyết thổi bay.
Tiểu Bạch nhắm mắt đuổi theo sau lưng hắn.
Phía xa có một ngôi nhà nhỏ hiện lên, mắt cơ giới của Tiểu Bạch lấp lóe.
Bộ Phương bước tới trước nhà gỗ, nhẹ nhàng đẩy ra. Nơi quen thuộc, cuối cùng Bộ Phương lại về đây.
Hắn lấy ghế trúc ra, nó đã hư thối, cả ngôi nhà như chuẩn bị đổ sập xuống. Nhà gỗ mục nát cũng giống như Bộ Phương bây giờ vậy. Không có ghế để ngồi, hắn lại ngồi ở bậc thang bên nhà.
Tiểu Bạch cũng ngồi bên cạnh hắn, bầu không khí vô cùng yên tĩnh. Tiếng lá cây xào xạc vang lên. Lúc trước Bộ Phương chọn quy ẩn ở đây trải qua cuộc sống đơn giản mà tiêu sái. Mà bây giờ hắn lại về đây một lần nữa.
Tiểu Bạch ngồi yên tĩnh, vết rỉ sắt loang lổ, dáng vẻ mục nát nhìn không khác Bộ Phương là mấy.
Ánh mắt Bộ Phương lóe ra, hắn cúi đầu thấp xuống, tất cả âm thanh đều trở nên thật rõ ràng. Tiếng côn trùng kêu, âm thanh của tuyết rơi, tiếng gió thổi, tiếng trẻ con đùa ầm ĩ dưới núi, tiếng những con cá đang bơi trong sông…
Uỳnh…
Bộ Phương bống nhiên lấy lại tinh thần. Hắn quay đầu nhìn về phía Tiểu Bạch. Trên thân Tiểu Bạch như tỏa ra từng điểm sáng. Những tia sáng đó không ngừng tiêu tán trong hư không. Mắt cơ giới của Tiểu Bạch nhìn về phía Bộ Phương, đưa tay vỗ vỗ lên bờ vai hắn.
Sau đó…
Thân thể dần hóa thành điểm sáng không ngừng tán đi. Như tiếng chuông gió chập chờn vang lên, Bộ Phương khẽ giật mình nhìn Tiểu Bạch hóa thành tia sáng hòa vào không trung.
Cảm giác mất mát thất vọng khiến hắn vô cùng khó chịu.
Bộ Phương giơ tay lên, hắn nhìn thấy đầu ngón tay hắn cũng như Tiểu Bạch đang dần hóa thành điểm sáng. Những điểm sáng màu trắng này như khi hệ thống mới xuất hiện.
Hắn ngẩng lên cao nhìn trời xanh, thân thể dần hóa thành điểm sáng cứ như vậy mà tán đi.
Trước nhà gỗ, rỗng tuếch.
Bông tuyết tung bay, nhà gỗ đổ sụp hóa thành phế tích triệt để.
Bộ Phương và Tiểu Bạch, lần này… thật sự biến mất.

Trong sương mù, Bộ Phương mở mắt ra. Hắn đã chết rồi sao? Hắn liếc nhìn thân thể của mình. Không còn là cơ thể già nua, mà là dáng vẻ mảnh khảnh như lúc mới kế thừa hệ thống.
Bộ Phương hơi run sợ, hắn không muốn đi đường vô tình, bởi vì hắn là một đầu bếp. Nếu vô tình, vậy thì còn nấu ra món ăn mỹ vị làm gì chứ? Món ăn mà không có tình cảm… cũng chẳng còn gì đặc biệt.
Hắn không phủ nhận đạo vô tình, có thể tồn tại thì chắc chắn có lý riêng.
Thiên Đạo Hồng Hoang là đại vô tình. Chính vì vô tình nên mới có thể tồn tại vĩnh hằng.
Bộ Phương nhìn bốn phía tối thui, cảm giác lạnh lẽo như linh hồn bị giam cầm.
Tiểu Bạch không ở đây, xung quanh cũng không có một người quen nào. Cảm giác cô đơn mãnh liệt khiến Bộ Phương cảm thấy tịch mịch.
Là người phàm 500 năm, hắn cảm nhận được nhân thế tình người. Tuổi thọ của người phàm có hạn, bởi vì thân thể hắn nên sống được đến 500 năm. Mà thời gian này hắn nhìn thấy sinh mệnh dần mục nát đi tới luân hồi.
Thân tình, hữu tình, ái tình, tình huynh đệ, tình sư đồ…
Những tình cảm đó hắn đều thấy. Đương nhiên đều cảm nhận từ những người phàm. Đối với hắn mà nói, là vô cùng rung động.
Bộ Phương đang nghĩ vu vơ, trong không gian tối đen này chỉ có những ký ức kia mới có thể khiến hắn cảm thấy ấm áp.
Đột nhiên, Bộ Phương sững sờ nhìn về phía khoảng không đen thăm thẳm. Một luồng sáng ngưng tụ, tạo ra một bóng người.
Bóng người kia vô cùng mơ hồ, nhưng Bộ Phương lại cảm giác vô cùng quen thuộc. Cảm giác quen thuộc kia thâm nhập vào cốt tủy, khắc vào trong linh hồn hắn.
Khuôn mặt mơ hồ không thấy rõ lắm, dáng người thon dài, sợi tóc màu đen bay tán loạn. Trên người mặc một bộ trường bào vô cùng đơn giản màu trắng. Từng điểm sáng ngưng tụ ngay trước mặt Bộ Phương.
Hả?
Bộ Phương khẽ giật mình, nhìn chằm chằm thân ảnh kia.
Bóng người mơ hồ, chậm rãi lơ lửng chỉ trong một lát đã tới trước mặt hắn. Bộ Phương có thể cảm nhận được đối phương đang cười.
- Ngươi là ai?
Mặt Bộ Phương không hề có biểu cảm gì, nói.
Âm thanh như chấn động linh hồn, vang vọng trong đầu Bộ Phương. Nhưng mà giọng nói kia khiến thân thể Bộ Phương căng cứng.
- Muôn đời chủ ký sinh… rốt cuộc ngươi cũng tới. Mấy trăm đời, kiên trì đi tới đây chỉ có ngươi. Ta là ai? Ta tới giúp ngươi đi bước cuối cùng… Thần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận