Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2917: Ăn một miếng bánh bao đậu (1)

Là một người đầu bếp, Bộ Phương rất tự tin với món ăn mà mình làm ra. Những người lưu đày không ăn, vậy thì mình ăn.
Bộ Phương vươn tay, nắm lấy một cái bánh bao đậu mềm mại, đây là bánh bao hình tiểu hồ ly, trắng nõn nà, mũm mĩm. Ở vị trí mắt có nhỏ một giọt mật, cho nên nhìn vô cùng tỏa sáng.
Phía xa Tiểu Hồ đang ghé vào vai Tiểu Bạch cũng ê a một tiếng, trừng to mắt nhìn bánh bao trong tay Bộ Phương sinh động như thật, giống như một tiểu hồ ly thật, có chút nghi hoặc.
Tiểu Hồ nhìn nghiêm túc vị huynh đệ trong tay Bộ Phương, có phải là đang muốn tranh sủng với mình không.
Đột nhiên, Tiểu Hồ ngây người bởi vì Bộ Phương lại tách đôi cái bánh bao ra.
Bánh bao trực tiếp tách ra làm hai, lớp bánh bên ngoài vô cùng mềm mại và bông xốp, tản ra hơi nóng. Ánh sáng bảy màu từ trong bánh nổi lên, từng tia trong suốt mà sáng chói.
Tiểu Hồ nhất thời bị hoảng sợ kêu to một tiếng, lộn nhào trên vai Tiểu Bạch, ôm chặt đầu Tiểu Bạch, run lẩy bẩy.
Quá đáng sợ rồi, vị huynh đệ kia đang muốn tranh sủng với mình cứ như vậy bị xé nứt sao! Mà lại còn bị Bộ Phương ăn…
Thế giới này quá đáng sợ! Chẳng lẽ Hồ Ly nhìn đẹp như vậy đều bị ăn sao?
Trong lòng Tiểu Hồ không khỏi dâng lên cảm giác bi ai cho chính mình, xem ra đến cùng thì vẫn phải giữ khoảng cách với Bộ Phương thôi.
Bộ Phương cầm lấy bánh bao, hít một hơi. Mùi vị bánh đậu nồng đậm chen chúc tràn lên trui vào trong lỗ mũi Bộ Phương. Loại cảm giác này rất kỳ diệu.
Chỉ là ngửi mùi vị thôi cũng khiến Bộ Phương cảm nhận được đủ loại sức mạnh ẩn chứa trong đó…
Đủ loại sức mạnh Pháp Tắc, thậm chí là sức mạnh Hồn Ma đều ẩn chứa hòa hợp đến kỳ lạ. Đây chính là hạt đậu mà Ngưu Hán Tam nói tới?
Con mắt Bộ Phương cũng khẽ híp một cái. Hắn nhắm mắt lại nhét bánh đậu vào trong miệng, cắn xuống.
Da bánh không chỉ xốp mềm mà còn có mùi hương ngào ngạt. Cắn sâu xuống là nhân bánh. Bánh đầu bảy màu sền sệt nhưng lại không dính răng. Cắn xuống có cảm giác ngọt ngạo bạo phát, chậm rãi như thấm vào trong nội tâm.
Bộ Phương rất thích loại mùi vị này. Ăn một miếng bánh đậu mà cả người như được thăng hoa. Một luồng năng lượng vô hình di chuyển trong người Bộ Phương.
Bỗng nhiên Bộ Phương mở mắt giơ tay lên quan sát cánh tay mình thì năng lực Nguyền Rủa lúc đầu đang chậm rãi bị áp chế. Trong bánh đậu có ẩn chứa một loại năng lượng là sự tra tấn cực hạn đối với năng lực Nguyền Rủa này.
Phốc phốc!
Năng lực Nguyền Rủa bị áp chế như co đầu rụt cổ vào một góc, không nhúc nhích.
Bộ Phương cũng không ngờ là bánh bao đậu của hắn thực sự áp chế được Nguyền Rủa. Đứng là một niềm vui bất ngờ, nó vừa xuất hiện khiến Bộ Phương lại càng nắm chắc thêm một số điều.
Có lẽ bánh bao đậu này có thể tạo nên đột phá!
Nhét hết bánh vào trong miệng, khóe miệng Bộ Phương hơi kéo lên một cái.
Phía xa, nam tử kia chắp tay ngạo nghễ thiên hạ. Hắn nắm giữ được tất cả tình thế. Tên đầu bếp mà chiến đấu với hắn, tất nhiên là thua không còn nghi ngờ gì nữa. Làm sao có thể thắng được?
Ha ha…
Nam tử cười lạnh.
Những người bị lưu đày kia điên cuồng lao về phía mỹ thực của hắn, thậm chí có chết cũng bằng lòng. Vậy hắn còn lý do gì mà thua tên kia? Món ăn của tên đầu bếp kia có tư cách gì để hấp dẫn những người bị lưu đày?
Không một ai là xem trọng Bộ Phương, bởi vì dù sao đây cũng không phải là một trận quyết đấu công bằng. Mục đích của Nữ Vương chính là muốn huy diệt tên đầu bếp kia.
Cột Nguyền Rủa của nam tử kia không ngừng lên cao, đã đột phá đến ba mươi trượng, nếu như tiếp tục vậy thì Bộ Phương không còn bất kỳ khả năng lật ngược tình thế nào nữa.
Một ngàn người, độ cao của cột Nguyền Rủa là một trăm trượng, nếu một bên vượt quá năm mươi trượng thì bên đó thắng, không còn gì đáng để xem nữa.
Bộ Phương lúc đó muốn phản kích cũng không có khả năng.
Bên trong đấu trường, đám quý tộc kia đều đang cười nhạo. Bọn hắn rất hưng phấn được chứng kiến tên đầu bếp kia thất bại, sau đó bị Nữ Vương lưu đày, rút đi linh hồn, vĩnh viễn bị phong ấn.
Nhưng tên đầu bếp kia có vẻ rất bình tĩnh, thế mà vẫn thong dong mà ăn bánh bao.
Trong Thành Hư Vô, không có cơ hội ăn được thức ăn ngon vì Nữ Vương đại nhân chán ghét đầu bếp nên những quý tộc này cũng đã rất lâu chưa được ăn đồ ăn ngon rồi.
Có được ăn thì cũng chỉ có đám người lưu đày buồn nôn ở khu Đinh kia thôi. Tới trình độ như bọn hắn rồi thì không ăn không uống cũng không có vấn đề, cho dù vạn năm không ăn gì cũng không ảnh hưởng tới bất kỳ sức mạnh nào.

Bộ Phương ăn xong một cái bánh bao khiến hắn có chút hạnh phúc. Có đôi khi hạnh phúc thật đơn giản, cũng chỉ là ăn một cái bánh bao thôi thậm chí là uống một chén nước.
Chỗ xe mộc của Bộ Phương vẫn không một bóng người nào tới. Ngược lại thì như chó điên nhịn đói vô số năm mà lao về phía xe của nam nhân kia. Thậm chí một số giọt Hắc Ám Liêu Lý bắn xuống dưới đất cũng trở thành thứ mà vô số người tranh đoạt.
Có lẽ bởi vì quá đông nên một số người không tranh được Hắc Ám Liêu Lý thì đỏ con mắt, điên cuồng quỳ dưới xe. Thậm chí còn bắt đầu xảy ra ẩu đả, năng lượng khủng bố ầm ầm.
Một số người thực lực yếu bị đánh bay đi, quẳng ở phía xa, có người thì lại vô cùng dữ tợn.
Nam nhân kia lạnh lùng nhìn một màn này.
Những quý tộc kia thì điên cuồng cười lớn, tất cả đều như một vở kịch vậy.
Bộ Phương cau mày quan sát, đột nhiên Bộ Phương nắm lấy một cái bánh bao bước ra một bước. Thân thể trực tiếp nhảy xuống xe gỗ, bộ dạng tiêu sái khiến không ít người phải sửng sốt.
Tên đầu bếp này muốn làm gì? Điên à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận