Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2499: Mau cứu ta... (1)

Có nhiều kiểu cười.
Có nụ cười dịu dàng, cũng có nụ cười lạnh lùng.
Còn có một loại cười, cho dù không biểu hiện ra ngoài nhưng cũng có thể khiến người ta cảm thấy toàn thân bị bao trùm trong sự lạnh lẽo, dường như có thể đối mặt với cái chết bất cứ lúc nào vậy.
Giờ phút này, vị Trung Đẳng Thần Vương của Thái Thản Thần Triều kia chính là đang đối mặt với loại cảm giác như thế.
Giống như sẽ chết trong giây phút tiếp theo vậy.
Cảm giác này vô cùng đáng sợ.
Bùm!
Hình bóng đó di chuyển và bùng phát trong nháy mắt.
Giây tiếp theo, nó sẽ giải phóng hết toàn bộ sức mạnh đã tích tụ lại giống như một quả bom hạt nhân vậy…
Ầm ầm!
Một tiếng vang thật lớn.
Vị Trung Đẳng Thần Vương kia lập tức bay ngược ra sau, phóng vút đi tựa như một viên đạn pháo mà mãnh liệt đâm vào hư không, làm cho cả hư không đều sụp đổ xuống.
Chuyện gì đã xảy ra?
Giờ phút này, đoàn sứ giả của Thái Thản Thần Triều đã hoàn toàn xôn xôn và sôi sùng sục lên.
Họ không ngờ tới thế mà lại xảy ra chuyện như thế này.
Thế mà bọn họ lại bị bao vây trong khu di tích này.
Nơi này chính là di tích của Hạ Ấp Thần Triều, chẳng lẽ người vây đánh bọn họ là cường giả của Hạ Ấp Thần Triều?
Thế nhưng... Có hơi không đúng.
Đoàn sứ giả đến từ Thái Thản Thần Triều bọn họ chẳng qua chỉ là vừa bước vào khu di tích này thôi, chẳng hề thu hoạch được một cái đinh bảo vật liên quan đến Thần Hoàng gì cả.
Sao lại trở thành cái gai trong mắt của Hạ Ấp Thần Triều được chứ?
Mà lại khiến cho các cường giả của Hạ Ấp Thần Triều không hề kiêng nể gì mà ra tay đối phó với bọn họ như vậy?
Đây chính là chỗ bọn họ không hiểu được.
Mấy vị Thần Vương còn lại cũng đều co rụt ánh mắt lại.
Khí thế mạnh mẽ ào ào bùng phát ra tựa như một tia chớp, phóng vụt ra về phía vị trí nổ ra trận chiến.
- Tất cả mọi người lui về phía sau!
Còn lại một vị Hạ Đẳng Thần Vương, toàn thân hắn ta căng cứng, hắn ta bảo những yêu nghiệt thiên tài sau lưng mình lui lại phía sau.
Hả?
Dường như những thiên tài kia cũng đã cảm nhận được nguy cơ.
Họ cũng lần lượt đi theo sau lưng của vị Hạ Đẳng Thần Vương này mà lui ra phía xa.
Thái Phi nheo mắt lại, mới vừa tiến vào vùng đất của di tích là đã có người ra tay chém giết bọn họ rồi.
Chẳng lẽ là bởi vì Thái Hàng Thiên Vương không kiêng nể gì mà ra tay với Hạ Ấp Thần Hoàng, cho nên cường giả của Hạ Ấp Thần Triều mới muốn giết bọn họ?
Như thế cũng có khả năng lắm!
Chỉ có điều... từ khi nào mà Hạ Ấp Thần Triều trở nên điên cuồng như vậy rồi?
Một khi tin tức này lộ ra ngoài, chắc chắn sẽ gây nên đại chiến giữa hai Thần Triều, đến lúc đó, trận chiến tranh giữa Đại Thế Giới với Đại Thế Giới cũng đã đủ gây nên một trận sóng gió đầy máu tanh đáng sợ rồi.
Bành!
Vụ nổ lập tức bạo phát ra.
Mặt đất đột nhiên rạn nứt.
Man Văn trên người của một vị Trung Đẳng Thần Vương nở rộ ra quang hoa rừng rực, thân thể hắn ta lập tức bay ngược ra sau.
Bành bành bành!
Mấy vị Thần Vương xoay người dậy rồi đập mạnh lên trên mặt đất.
Bọn họ đều sợ hãi mà ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào bóng người ở đằng xa.
Đó là một bóng người không có đôi mắt, trên mặt hắn ta chỉ có một lỗ hổng nhỏ, lỗ hổng nứt vỡ thì lại có dịch nhờn chảy ra.
Rầm rầm...
Hết sức buồn nôn.
Tên nhóc này... không phải người, hoặc là nói, ngay từ đầu hắn ta đã ngụy trang thành người!
Nhưng thế mà Trung Đẳng Thần Vương lại không hề phát hiện ra!
Phốc phốc!
Đầu của vị Trung Đẳng Thần Vương đứng đầu trực tiếp bị bóp nát.
Phù một tiếng rồi vỡ ra.
Máu tươi rướm ra, máu của Thần Vương vẩy rơi xuống mặt đất, nóng hổi, còn có hơi nóng bốc lên nữa!
Vèo!
Tàn hồn của Thần Vương chạy thục mạng như điên, muốn chạy ra thật xa, chỉ cần tàn hồn vẫn còn thì, hắn ta vẫn có thể tập hợp lại được.
Thế nhưng rất nhanh, hắn ta đã tuyệt vọng.
Dường như sinh vật này rất có thủ đoạn đối phó với tàn hồn.
Tàn hồn của Thần Vương muốn chạy trốn, mà bóng người kia lại truy đuổi tựa như là dã thú vậy.
Hắn ta giơ tay lên, trực tiếp đâm xuyên qua lồng ngực của Thần Vương trong trạng thái tàn hồn.
Xoẹt một tiếng tàn hồn của Thần Vương bị xé nát rồi bị nhét vào trong cái miệng nứt toạc...
Trước mắt bao người vậy mà tàn hồn của Thần Vương lại bị xé nát rồi nuốt chửng...
Phảng phất cứ như đang ăn một chiếc bánh bao nóng hôi hổi vậy!
Có vẻ như bởi vì đã được thưởng thức mùi vị của tàn hồn nên sinh vật này đã bị kích thích mãnh liệt.
Hắn ta gào thét một tiếng.
Hắn ta phóng như bay về phía Thần Vương của Thái Thản Thần Triều.
- Không biết các hạ làm việc cho vị Vương gia nào của Hạ Ấp Thần Triều… bọn ta chính là đoàn sứ giả của Thái Thản Thần Triều, ngươi có biết hậu quả nếu làm bọn ta bị thương không?
Một vị Trung Đẳng Thần Vương của Thái Thần Triều Triều hét lên.
Đáng tiếc, bóng dáng kia lại không thèm quan tâm, vốn là lười trả lời lại hắn ta.
Rầm một tiếng, hắn ta xuất hiện trước mặt vị Thần Vương kia tựa như bão quét vậy.
Vung một cú đấm ra.
Không có Pháp Tắc Chi Lực, nhưng lại có sức mạnh màu đen đang lưu chuyển...
Thần Vương của Thái Thản Thần Triều giơ lòng bàn tay lên va chạm với nắm đấm đó.
Thế nhưng trong nháy mắt, bàn tay của vị Thần Vương này đã đánh đến nát vụn!
Ánh mắt của Thần Vương co rụt lại.
Trong nháy mắt, hắn ta đã bị bóp bể đầu...
Một vị Thần Vương, từ đầu tới đuôi, thậm chí hắn ta còn chưa kịp phản ứng được sao mình lại chết nữa!
Giết vị Thần Vương này xong thì lại cắn nuốt tàn hồn một lần nữa.
Bóng người này ngửa mặt lên trời rồi gào thét ra tiếng.
Thế mà trên người hắn ta lại có Man Văn chớp tắt.
Cảnh tượng này khiến cho các cường giả của đoàn sứ giả đến từ Thái Thản Thần Triều phải... rùng mình.
Rốt cuộc bọn họ đã gặp con quái vật gì thế này?
Sao lại biết Man Văn của riêng của Thái Thản Thần Triều bọn họ chứ!
Sau khi tăng cường thêm Man Văn.
Khóe miệng của sinh vật kia nhếch lên để lộ ra nụ cười khinh thường.
Hắn ta lại công kích một lần nữa, thế mà hiệu quả chiến đấu lại càng ngày càng mạnh.
Một vị Thần Vương bị đè xuống mắt đất rồi bị đánh chết.
Thân thể rạn nứt ra từng khúc...
Sắc mặt của đám cường giả yêu nghiệt của đoàn sứ giả đều trở nên trắng bệch.
Thậm chí còn không có chút huyết sắc nào.
Vốn bọn họ còn không biết sẽ xảy ra chuyện như vậy nữa.
Toàn bộ Trung Đẳng Thần Vương đều ngã xuống hết rồi!
- Trốn! Đừng nghĩ cái gì hết! Trốn nhanh lên đi, chạy trốn vào thành trì phòng ngự được xây dựng trong di tích của Hạ Ấp Thần Triều! Nhanh!
Vị Hạ Đẳng Thần Vương còn sót lại kia không chút do dự mà quay đầu quát lên với đám yêu nghiệt Thần Triều của bọn người Thái Phi.
Đám người Thái Phi vẫn còn có hơi hoảng hốt.
Vì quả thật cái chết đến quá nhanh rồi.
Chạy!
Trốn!
Chờ bọn họ lấy lại tinh thần thì bọn họ đều hiểu ra rằng, nếu không chạy… thì phải chết.
Ầm!
Thái Phi không hề do dự, thực lực của hắn là mạnh nhất, cũng bạo phát trước tiên.
Như thể biến thành một quả đạn pháo mà lao như tên bắn ra phía xa.
Những yêu nghiệt khác cũng vội vàng hoảng hốt mà rời đi.
Trên mặt đất.
Bóng dáng kia vẫn để lộ ra… nụ cười rợn người.
Hạ Đẳng Thần Vương muốn chặn lại, nhưng ngay lập tức đã bị giết chết.
Bùm một tiếng, thân thể nổ tung.
Tàn hồn bị nuốt chửng...
Thế mà mấy vị Thần Cương đều chết thảm ở nơi này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận