Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2226: Minh Vương Tam Kích chiến Đế Thính! (2)

Notice: Undefined offset: 229
Tiếng xì xì...
Thân thể của Minh Khôi lão tổ lơ lửng dường như đã khô héo lại như sợi tơ.
Năng lượng màu đen biến thành những xúc tu trôi nổi, chạm vào Minh Khôi lão tổ.
Như thể đang vuốt ve.
- Thần Chi Tâm của ngươi đâu?
Giọng nói dịu dàng vang lên, vang vọng bên tai Minh Khôi lão tổ.
Lông mi của Minh Khôi lão tổ đột nhiên run lên.
Sau đó mắt nàng mở to ra dường như không thể tin được...
- Chẳng lẽ không phải ngươi đến để cứu ta sao?
Sắc mặt của Minh Khôi lão tổ có chút khó coi.
- Đương nhiên là để cứu ngươi ... Nhưng là Thần Chi Tâm cũng không thể mất đi.
Giọng Đế Thính nhẹ nhàng như trước.
Những người xung quanh đều ngây người ra.
Họ nhận thấy rằng cốt truyện này có vẻ hơi bất ngờ.
- Không! Ngươi đến đây là vì Thần Chi Tâm! Ngươi không ở đây để cứu ta chút nào!
Cảm xúc của Minh Khôi lão tổ đột nhiên bị kích động, dùng toàn bộ sức lực gào lên.
Minh Vương Thiên Tàng đang muốn công phạt cũng dừng lại.
Hỏa Yêu lão tổ và những người khác cũng hít sâu một hơi.
Vẻ mặt của Bộ Phương cũng hơi kỳ lạ.
Hoàng Tuyền Đại Thánh ngã xuống bên cạnh đám người Bộ Phương.
Trong tay hắn cầm một Thanh Ngọc Đàn, hắn nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu.
- Tự cổ đa tình không dư hận, thử hận miên miên vô tuyệt kỳ(*) xưa đến nay đa tình cùng hận tự tại, hận này không bao giờ dứt... Thơ hay, thơ hay, tình này cùng cảnh thật là mỹ mãn.
Hoàng Tuyền Đại Thánh nhếch miệng cười to, hai mắt mờ mịt, cảm khái vô cùng trong lòng.
Bộ Phương không ngờ hai câu thơ này lại bất ngờ xuất hiện. Không ngờ Hoàng Tuyền Đại Thánh thô tục, chỉ biết cắm cỏ, lại còn đọc thơ?
Lực lượng êm dịu này khiến hắn giả vờ trở nên thuần khiết như vậy.
Minh Vương Nhĩ Ha hiển nhiên cũng có hứng thú với ái hận tình thù của Đế Thính lão tổ và Minh Khôi.
Nhìn một cách thích thú.
- Thiếu niên Bộ Phương, ta cảm thấy ngươi có chuyện lớn... Mục đích thật sự của Đế Thính này dường như không phải vì Minh Khôi lão tổ, mà là vì nguyên thạch mà Tiểu Bạch vừa nhặt được.
Minh Vương Nhĩ Ha sáng suốt phân tích cho Bộ Phương.
- Tiểu Bạch dựa vào thực lực mà lấy được tại sao lại phải trả lại? Hơn nữa, tại sao Đế Thính lại không phải vì Minh Khôi lão tổ mà đến?
Bộ Phương không biểu cảm đáp lại.
- Hãy tin chân tình trên thế gian, trên đời này vẫn còn chân tình tồn tại.
Phốc.
Mẹ nó trên đời này vẫn còn chân tình tồn tại.Minh Vương Nhĩ Ha liếc xéo Bộ Phương một cái, cảm thấy Bộ Phương và chính mình hoàn toàn không cùng một cấp độ. Thật là cô đơn.
Trên Thiên Khung.
Minh Khôi lão tổ rống lên, sau tiếng rống liền ho khan một tiếng, máu tươi xẹt qua bầu trời.
Tình trạng của nàng thực sự rất tồi tệ.
Một cỗ năng lượng màu đen tràn vào trong cơ thể của Minh Khôi lão tổ.
Đã giúp nàng ổn định chấn thương.
- Thần Chi Tâm ở đâu?
Giọng nói dịu dàng của Đế Thính hỏi lại.
Tuy nhiên, Minh Khôi lão tổ lại cười lạnh mà không trả lời.
Ai.
Một tiếng thở dài.
Từ miệng của Đế Thính phát ra.
Trong tiếng thở dài có sự bất lực.
Sau khi mấy người Hỏa Yêu lão tổ nghe xong đều cảm thấy rùng mình.
- Ngươi nghỉ ngơi thật tốt, Thần Chi Tâm không thể mất, ta sẽ tìm trở lại.
34
Đế Thính nói.
Hắn ta vừa nói xong..
Một hắc khí như biến thành một sợi dây thừng quấn lấy thân thể của Minh Khôi lão tổ, kéo hắn ta ra phía sau.
Vị kia Đế Thính Nhất Mạch Đại Thánh đã nhanh chóng bước tới.
Ong...
Trên bầu trời, bầu không khí lại thay đổi.
Mắt hắn ta dán chặt vào cơ thể của Minh Vương Thiên Tàng.
- Thần Chi Tâm? Đoán xem nó có ở chỗ ta không?
Minh Vương Thiên Tàng đang cầm Minh Vương kích, khóe miệng khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười lạnh, tựa hồ biết Đế Thính muốn hỏi gì.
Bùm!
Vừa dứt lời, hắc khí trên người hắn ta bắt đầu tăng vọt, một lúc sau liền đạt tới mức vô cùng kinh người.
Như muốn trấn áp hư không.
Cơ thể kim loại dường như thay đổi theo ý niệm của hắn ta.
Tiếng kẽo kẹt vang lên.
Trở nên vạm vỡ hơn.
Bùm!
Một chân đạp xuống.
Hư không vỡ ra thành từng mảnh.
Âm thanh chói tai.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, Minh Vương Thiên Tàng như biến thành lưu tinh(*) và bắn về phía vị trí của Đế Thính.
Minh Vương kích nâng lên.
- Minh Vương Phá Thiên Kích, một cây kích đập nát hư không!
Bùm!
Năng lượng đáng sợ hội tụ.
Đột nhiên, năng lượng vô hạn dâng trào, một kích mang khổng lồ bao phủ cả bầu trời và hội tụ tập trên Thiên Khung, quét về phía Đế Thính, bất cứ nơi nào nó đi qua, khoảng không bị dẫm lên và tràn ngập hỗn loạn.
Sức mạnh của một kích này vô cùng đáng sợ.
Ở đầu phía trước kích mang, có Thiên Tàng đang nắm giữ Minh Vương kích!
Nhưng mà.
Trên không trung, một cỗ hắc khí bộc phát.
Giống như một đốm đen, nó bắn về phía Minh Vương kích.
Va chạm vào nhau.
Minh Vương Thiên Tàng kiềm chế một hồi lâu, đột nhiên ngã quỵ!
Ánh mắt Minh Vương Thiên Tàng ngưng tụ!
Mặc dù một chiêu đã bị phá, nhưng hắn ta không cảm thấy có chút sợ hãi nào.
Lại một lần nữa huy động trường kích, quét ngang ra.
- Minh Vương Phá Thiên Kích, nhị kích trảm Thánh!
Bùm!
Tương tự là một vết đen.
Một kích tất sát của Minh Vương Thiên Tàng lại bị bắn phá!
Cuộc chiến đấu trên bầu trời khiến mọi người kinh hoàng, ai cũng không ngờ rằng Minh Vương Thiên Tàng không ai cản được lại bị nghiền nát.
Tuy nhiên, Minh Vương Thiên Tàng vẫn không bỏ cuộc.
Cơ thể dường như đang có nhiệt khí đang bốc lên.
- Minh Vương Phá Thiên Kích, tam kích giết Thần!
Tiếng nổ rung trời.
Ngay sau đó.
Một đại kích khổng lồ từ trên trời rơi xuống.
Chém về phía Đế Thính.
Dưới một chiêu này này, mấy người Hỏa Yêu lão tổ đều im lặng, và không dám cử động chút nào ...
Kinh khủng!
Đáng sợ quá.
Không hổ là người đệ nhất Địa Ngục, thực lực so với vạn năm trước không yếu hơn chút nào!
Minh Vương Tam Kích, sức mạnh hủy diệt thế giới!
Nhìn thấy cha mình thi triển ra chiêu thức thành danh, ánh mắt của Minh Vương Thiên Ha cũng tràn đầy ánh sáng!
Bộ Phương cũng đang nghiêm túc nhìn, ánh mắt ngưng trọng.
Loại cấp bậc này thực sự khủng khiếp.
Hắc khí quấn lấy Đế Thính, tựa hồ có một đôi mắt nhìn về phía Minh Vương Thiên Tàng.
Dường như nghe thấy tiếng gầm lớn của Thiên Tàng.
Giọng dịu dàng giễu cợt.
- Diệt Thần? Chỉ dựa vào ngươi?
Khoảnh khắc kế tiếp.
Trong hắc khí chậm rãi thoát ra.
Một móng vuốt ngắn có bộ lông xù màu trắng vàng nhô ra từ trong đó vỗ nhẹ vào một chiêu mà Minh Vương Thiên Tàng đánh ra.
- Diệt Thần? Cuồng vọng...
- Hãy cảm nhận... cái gì gọi là Thần!
(*)lưu tinh: sao băng.
(*)Câu thơ trong bài thơ Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị. Có nghĩa: Kẻ đa tình từ ngàn xưa chỉ còn lưu lại mối hận, nỗi hận dài dằng dặc biết bao giờ nguôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận