Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2008: Ở đây… đều là rác rưởi! (2)

Notice: Undefined offset: 218
- Làm sao có thể chứ?
Đôi mắt của Kim Cương Nhất Trụ như muốn rách ra, đồng tử siết chặt lại, ngẩng lên nhìn qua đỉnh đầu.
Ở đó, Bộ Phương tóc trắng đang ôm ngực, liếc mắt một cái, ngạo nghễ mà khinh thường.
- Ba chiêu đã kết thúc. Ta đã nói, nếu ngươi có thể chạm vào ta trong ba chiêu, ta sẽ tha mạng cho ngươi. Bây giờ xem ra... ngươi đã không làm được.
Lời nói nhàn nhạt của Bộ Phương tóc trắng vang lên.
- Cho nên, tiếp theo, đã đến lượt ta xuất thủ rồi...
- Tha mạng lão tử ta sao? Chỉ dựa vào ngươi là một Bán Thánh sao?
Khí huyết trên người Kim Cương Nhất Trụ lại sôi trào lên lần nữa, cả người cuồng bạo dữ dội, giống như một Hồng Hoang Hung Thú đang nổi giận.
- Ồ, sức mạnh của thân thể này chính là một điểm yếu, nhưng mà, giết ngươi...
Bộ Phương tóc trắng dừng lại một lúc, khóe miệng nhếch, kiêu căng giương giương cái cằm ra.
- Giống như giết một con chó.
- Ngươi muốn chết sao!
Rầm!
Giống như tiếng gầm của một Hung Thú, Toái Không Pháo lại một lần nữa oanh kích đến, oanh kích về phía hư không mà Bộ Phương đang đứng.
Hình ảnh tiếp theo khiến tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm, hít vào một hơi khí lạnh.
Bộ Phương tóc trắng, đi bộ nhàn nhã trên không trung.
Thân hình giống như đang dịch chuyển, dễ dàng né tránh Toái Không Pháo.
Khí thế của cường giả Tiểu Thánh bị khóa chặt, không có chút tác dụng nào.
Khán giả cảm thán!
Cảnh này thực sự rất phi thường.
Tóc trắng tung bay, tay áo phiêu đãng.
Bộ Phương tóc trắng cuối cùng cũng không còn hai tay ôm ngực nữa, hai tay hắn đã buông thõng xuống.
Chậm rãi...
Thân hình phiêu tán trong khoảng không như một làn khói xanh.
Hả?
Đây là kỹ pháp gì vậy?
- Thân pháp này... vô cùng huyền bí!
Cường giả Dực Nhân Cốc cuối cùng cũng hơi ngạc nhiên, thanh âm ôn hòa đều mang một cảm giác khiến xương cốt người ta tê dại.
Cường giả Địa Ngục cũng nheo mắt lại.
Lần đầu tiên, Pháp Vụ hòa thượng của Tây Kinh Tiểu Phật Giới nghiêm túc quan sát trận chiến trên hư không.
Hóa ra Bộ lão bản... Lại tuyệt vời như vậy!
Thân pháp như khói, vô hình vô chất.
Khi xuất hiện một lần nữa, hắn đã ở trước mặt Kim Cương Nhất Trụ.
- Tự tìm cái chết sao! Lại dám đánh cận chiến với ta!
Kim Cương Nhất Trụ gầm lên.
Mở miệng ra và gầm lên như một con thú đang giận dữ...
- Ngươi còn dám gọi... Ngươi đã quên tên của ta rồi sao? Ta tên là Khiếu Thiên.
Tuy nhiên, khi đối mặt với Kim Cương Nhất Trụ đang gào thét, Bộ Phương tóc trắng lại tỏ ra vô cùng thờ ơ.
Ngay sau đó, đồng tử đột nhiên co người lại, há mồm, cười toe toét và hét lên một tiếng Hổ Khiếu về phía Kim Cương Nhất Trụ!
Hống hống hống!
Tiếng gào thét của Kim Cương Nhất Trụ đột nhiên dừng lại.
Như thể có một sự uy áp tối cao từ trên trời giáng xuống, đột nhiên bao phủ lấy cơ thể hắn ta.
Cảm giác này khiến lỗ chân lông của hắn ta như muốn nổ tung.
Khí huyết ban đầu vốn đang sôi trào ngay lập tức nguội lạnh...
Mà Kim Cương Nhất Trụ cao hơn ba mét, thân hình màu đỏ thẫm của hắn ta cũng đã lùi về phía sau.
Hóa thành hình dạng cao hơn hai mét, thân thể bùng nổ, thế mà bị Bộ Phương tóc trắng rít gào một tiếng hổ khiếu!
...
Tinh Thần Hải.
Bộ Phương chắp hai tay lại, mặt không chút cảm xúc nhìn trận chiến bên ngoài.
Hoàng Kim Thần Long xoay quanh, nhãn cầu của Chu Tước đảo quanh.
Ngay cả Huyền Vũ cũng không hề nhúc nhích, hé mắt nhìn một chút tình hình trận chiến.
- Gia hỏa này... vẫn luôn kiêu ngạo như vậy sao?
Bộ Phương nhìn đến Bạch Hộ đang cao ngạo, khóe miệng không khỏi co giật, hắn hỏi Hoàng Kim Thần Long và Chu Tước.
- Bạch Hổ này tính cách chính là như vậy, cho nên tiểu chủ ký đang hối hận à? Ngươi nên lựa chọn Ni Cổ Lạp Tư Long ta đây, ta không kiêu ngạo...
Hoàng Kim Thần Long nói.
- Thói quen rất tốt. Mặc dù Bạch Hổ kiêu ngạo, nhưng nó là người có nhiều linh khí sát phạt nhất trong chúng ta. Nó có đạo lý của mình, đợi lát nữa ngươi sẽ hiểu.
Chu Tước liếc nhìn Bộ Phương một cái và thở dài nói.
Nàng cũng muốn đi ra ngoài và hít thở một chút.
Thật là nhàm chán khi mỗi ngày đều ở trong Tinh Thần Hải.
Bọn họ không giống như Huyền Vũ lão đầu kia, ngủ mãi không tỉnh dậy, tinh lực của bọn họ bắn ra bốn phía.
- Bạch Hổ ngươi sát phạt đi...
Bộ Phương rất ngạc nhiên, ngược lại đã quên mất những điều này.
Vậy ngược lại hắn nên xem kỹ cái gọi là sát phạt... Là cái gì.
- Bạch Hổ... cũng là một kẻ điên kiêu ngạo.
Hoàng Kim Thần Long nhịn không được nói.
...
Toàn thân Kim Cương Nhất Trụ lạnh toát.
Đôi mắt hắn dừng lại, nhìn Bộ Phương đang đứng trước mặt.
Vào lúc này, Bộ Phương tóc trắng giống như Thượng Cổ Hung Thú chân chính, khí tức toàn thân của hắn đều đang bao trùm tử vong chi ý bên trong.
- Ngươi…
- Kẻ yếu, muốn cầu xin sự tha thứ à? Đã quá muộn rồi.
Lúc này, Bộ Phương tóc trắng trông giống như hai người, vô cùng lạnh lùng.
Bùm!
Ánh mắt của Kim Cương Nhất Trụ đột nhiên co rụt lại.
Hắn ta vô thức giơ tay lên.
Bởi vì hắn ta cảm thấy được một cơn kình phong vô cùng đáng sợ đang gầm thét tiến tới.
Nổ bùm một tiếng.
Bộ Phương tóc trắng bất ngờ giáng một quyền xuống cánh tay hắn ta.
Một lực đạo khổng lồ đột nhiên phun ra.
Kim Cương Nhất Trụ, thân thể đã lạnh đi một nửa, bất ngờ bị đánh bay lên không trung.
Ngay sau đó, hắn ta cảm thấy cổ họng mình như bị ai bóp lấy và hung hăng ấn mạnh xuống đất.
Bùm!
Một luồng khí lãng đột nhiên khuếch tán.
Toàn bộ lôi đài đều bị lõm xuống dưới và sụp xuống rất sâu.
Ma Viên thống lĩnh cuối cùng ngay cả vị trí đứng cũng không còn, vội bay lên không trung.
Đôi mắt hắn ta tràn đầy sự kinh ngạc.
Tiếng hú thảm thiết vang lên trên lôi đài.
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Ầm ầm ầm ầm!
Thanh âm của một trận nổ tung vang vọng.
Đó là âm thanh của nhiều quyền đang công phá.
Mỗi một quyền đều tràn đầy sức công phá đáng kể đánh vào nhục thể.
Khi mọi người đứng trên mặt đất, họ có thể cảm thấy mặt đất đều rung mạnh một cái...
Gầm!
Tiếng hổ gầm đinh tai nhức óc.
Có người chăm chú nhìn lại, đột nhiên hít vào một hơi khí lạnh.
Bởi vì trên võ đài, bọn họ dường như mơ hồ nhìn thấy một con hổ cực lớn trong Thương Lan Bạch Hổ của thiên địa!
Thổi phù một tiếng.
Máu như trụ tuôn ra ngoài!
Máu tươi xông thẳng tới tận chân trời...
Toàn thân mọi người đều cảm thấy ớn lạnh, trợn tròn mắt...
Trên lôi đài, ánh hào quang vốn thuộc về Tiểu Thánh Kim Cương Giới Nhất Trụ đã bị phai mờ.
Có một tiếng phần phật vang lên.
Gió lớn ào ạt thổi đến.
Thổi tan các hạt bụi.
Trong mơ hồ.
Một bóng người tóc trắng từ trong đó đi ra.
Hai tay ôm ngực, ánh mắt ngạo nghễ, hếch cằm ra, đứng ở một bên bờ lôi đài phế tích, nhìn thẳng vào tất cả những người có mặt, lẩm bẩm một tiếng và nói đầy kiêu ngạo.
- Trong mắt Khiếu Thiên ta đây, ở đây... đều là rác rưởi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận