Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1030: Lạt Điều trong tay, ta có cả thiên hạ! (2)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Khi Tử Tôn đánh ra quyền sau cùng, thân thể trên không trung lùi lại mấy bước, mỗi bước đạp xuống đều khiến không trung rung động!
Cơ trên bắp thịt nâng lên, không ngừng rung động.
- Ngươi muốn chết!
Tử Tôn phẫn nộ mãnh liệt, gầm thét, sợi tóc màu tím quật trong gió.
Minh Vương Nhĩ Cáp rung tay một cái, Lạt Điều trong tay hắn xoay tròn một vòng, học theo Bộ Phương đùa nghịch.
Sau đó, Minh Vương huýt một tiếng sáo.
Ngay sau đó, thân hình bỗng nhiên biến mất.
Bành!
Tử Tôn cảm thấy mặt tối sầm lại, sau đó bị một lực đập trúng, toàn bộ đầu đều co quắp...
Không khí ngay lúc này trở nên yên tĩnh đến bất bình thường.
Tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn này.
Tử Vân Thánh Nữ giơ tay lên che khuất mắt…
Cáp ca ca à, đánh người không đánh vào mặt, huống chi đó là mặt của cha của bổn Thánh Nữ…
Ở nơi xa, Bích Liên Thiên và Bạch Sa cũng trợn mắt há hốc mồm, không biết cái tên tiểu tử kia cuối cùng muốn làm cái gì…
Muốn chết à? Lại dám nện gạch lên mặt Tử Tôn.
Dù đây chỉ là một con rối Tử Tôn, nhưng bản thể của Tử Tôn vẫn có thể cảm nhận được đau nhức.
Ở nơi xa rất nhiều người đều nhịn cười.
Đường nhiên cũng có người không nhịn được.
Mạc Lưu Cơ nhếch môi, trực tiếp phá lên cười ha ha!
Đường đường là một nhân vật cấp độ giáo chủ của Thánh Địa Thiên Tuyền, Tử Tôn lại bị một người trẻ tuổi đánh vào mặt.
Đây là một chuyện có bao nhiêu thú vị cơ chứ!
Chuyện này mà truyền đến toàn bộ Tiềm Long Vương Đình… tuyệt đối sẽ là chuyện mà sau khi ăn cơm xong người ta sẽ nhàn hạ đàm tiếu.
Tử Tôn chậm rãi ngẩng đầu, trong đôi mắt có tia sáng chập chờn, khí tức đáng sợ chậm rãi phun trào.
- Ngươi dám đánh vào mặt ta…
Tử Tôn ngẩng đầu, ở trên cao nhìn xuống Minh Vương Nhĩ Cáp, từng chữ nói ra lạnh như băng.
Minh Vương nhìn Lạt Điều đen nhánh ở trong tay, lại nhìn Tử Tôn đang trước cơn thịnh nộ, khuôn mặt mang vẻ u buồn lại hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.
Bành!
Đầu Tử Tôn lại lệch đi, lần này cả thân thể đều lảo đảo lùi lại một bước.
Tử Tôn ngẩn người.
Tất cả mọi người cũng đều ngẩn người.
Chuyện gì xảy ra thế? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tên kia… sao mà dám?
Đương nhiên có người đã chứng kiến được thực lực đáng sợ của Minh Vương nên cũng không cảm thấy quá kỳ lạ.
Nhưng cho dù thực lực của Minh Vương mạnh thì Tử Tôn cũng rất mạnh mà.
Bên trong Tiềm Long Vương Đình có không ít người vô cùng kính sợ vô cùng.
Nhưng một một nhân vật Ma Tôn như vậy đã bị đánh bằng gạch hai lần liên tiếp...
Tử Vân Thánh Nữ ôm mặt, đã không muốn nhìn nữa.
Bích Liên Thiên và Bạch Sa đều nhao nhao lên cười ha hả, chứng kiến một màn buồn cười này hai người họ không thể nhịn được.
Minh Vương Nhĩ Cáp áng chừng Lạt Điều trong tay, thế mà lại cảm thấy có mấy phần thuận tay.
Cục gạch… à không, Lạt Điều trong tay, ta có cả thiên hạ!
Nộ khí trên thân Tử Tôn phun trào, giống như hóa thành một con rồng màu tím đang gầm thét...
- Ngươi… Đáng chết!
Giờ phút này, cái gì mà tâm Thao Thiết, cái gì mà con đường đột phá, vứt qua hết một bên.
Lấy lại mặt mũi mới là quan trọng nhất!
Cho nên Tử Tôn ngẩng đầu, hướng về phía Minh Vương Nhĩ Cáp rít một tiếng.
- Rống!
Bành!
- Kêu to cái rắm gì. Thanh niên kia táo bạo làm cái gì?
Minh Vương Nhĩ Cáp tiện tay lại quất Lạt Điều trên mặt Tử Tôn, Tử Tôn lại bị lui ra mấy bước.
- Châm ngòi cũng là ngươi? Thế nào?
Bành!
Bành bành!
Bành bành bành!
Tử Tôn muốn phản kháng nhưng mỗi lần hắn tích tụ năng lượng lại bị cục gạch kia quất lên mặt, hắn liên tiếp ngắn chặn nhưng không đỡ nổi…
Dần dần, tiếng cười của tất cả mọi người đều biến mất.
Tử Tôn ủy khuất là điều rõ ràng, mỗi lần cục gạch này huy động đều làm khí thế Tử Tôn băng tán…
Tên tiểu tử kia… à không, cục gạch kia quả nhiên không tầm thường! Chẳng lẽ nó là Thần Khí xuất thế?
Có người nhớ ra, cục gạch kia là do tên kia mang ra từ trong chỗ của truyền thừa…
Chẳng lẽ?
Bành!
Đầu Tử Tôn đều sưng lên, lửa giận cuồn cuộn phun trào!
Thân hình chấn động, trong nháy mắt trốn ra xa, kéo dài khoảng cách với Minh Vương Nhĩ Cáp.
Hai đôi mắt sắc bén, sát khí ngút trời!
- Làm nhục Tử Tôn ta, phải chết!

Oanh!
Nơi xa, rung động vang vọng kịch liệt.
Ngay sau đó, bên trong chín bậc thang trù đạo, một bóng người khổng lồ phóng lên tận trời!
Đá vụn bay tán loạn.
Tất cả mọi người đều nhìn bóng người kia, đều không ngừng hít sâu một hơi.
Trước ngực hắn trống rỗng, từng sợi xích màu sắc rực rỡ rủ xuống, năng lượng tiêu tán…
Chỗ ngực có trái tim bị người ta đào đi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận